Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách để thôi “hét vào mặt con”, không cần nói gì mà cũng hiệu quả phết, bạn thử đi!



Phương pháp này không chỉ giúp tôi thôi hét vào mặt con mà còn giúp tôi cảm thấy khá hơn về bản thân mình. Tôi chắc chắn mình vẫn chưa phải là người mẹ hoàn hảo nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngừng cố gắng để mình tốt hơn.

Ngay sau khi con gái chào đời, cũng như nhiều người mới làm mẹ, tôi thấy cuộc sống mình thay đổi đáng kể. Tôi than thở, kể lể với bạn bè, họ lại cười và bảo: "Đợi tới khi nó lớn hơn, biết đi rồi mới nếm mùi". Tôi từng nghĩ là họ làm quá, bởi còn gì "đã" hơn khi con gái biết đi, nói chuyện rồi còn biết đi vệ sinh đúng chỗ.

Mà cuối cùng, bạn tôi đã đúng!

Tôi từng rất tự hào với kiến thức cùng khả năng dạy con của mình. Tới giờ thì vỡ mộng. Với tôi, điều khó khăn nhất trong giai đoạn này của con chính là không được nổi giận. Cảm giác phản ứng với con một cách giận dữ nó kinh khủng và đầy tội lỗi. Nhưng bảo tôi đừng nổi giận với con thì tôi lại làm không được.

Ví dụ: Con gái tôi thích giúp bố khởi động xe và dĩ nhiên là chồng tôi đã tập cho con thói quen này. Từ khởi động xe, con tôi bắt đầu đòi bật cần gạt nước, đèn pha, chỉnh nhạc, máy lạnh... Con thích những việc làm này và với tôi, vào một ngày không vội vàng mà con đòi hỏi làm mấy việc này thì chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng đâu phải ngày nào cũng thong thả như vậy. Một buổi sáng khá vội, tôi cho con vào ghế, thắt dây an toàn và con bắt đầu "gầm" lên. "Con muốn mở máy xe", con khóc đòi.

Tôi bình tĩnh trả lời không vì hôm nay không có nhiều thời gian. Đúng như bạn đang tưởng tượng, con tôi bắt đầu gào thét, ăn vạ. Cuối cùng, tôi phải hét vào con để bắt con im lặng, rằng không phải lúc nào cũng như ý con muốn.

Rồi con cũng im, nhưng đi được một chút thì tôi nghe tiếng con thút thít ở ghế sau. Tôi chợt nghĩ, có vẻ như con gái không hiểu tại sao buổi sáng này lại khác những buổi sáng khác. Con không biết rằng chúng tôi đã rời khỏi nhà trễ, tôi có một cuộc họp vào buổi sáng với sếp. Tất cả những gì con biết chỉ là con không được khởi động máy xe mà chẳng có lí do nào cả. Con vừa ấm ức, vừa buồn.


Tôi không thích làm con khóc và tôi cũng không thích việc mình mắng con. Và đáng buồn, đây chỉ là một trong những lần tôi hét vào mặt con, tạo ra một kí ức xấu trong tuổi thơ con. Điều tôi mong muốn nhất lúc đó chính là không cho phép chuyện này xảy ra một nữa.

Tôi cố gắng tìm ra cách để con hiểu chuyện mà không cần tôi phải hét vào mặt con nhưng nghĩ mãi không ra cách nào. Tôi nghĩ rằng, chắc chắn phải có một cách nào đó để người mẹ này vẫn có thể khiến đứa trẻ 3 tuổi rưỡi nghe lời mà không cần tiếng quát tháo của mẹ, tiếng khóc lóc của con.

Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách để thôi "hét vào mặt con", không cần nói gì mà cũng hiệu quả phết, bạn thử đi! - Ảnh 2.
Đến một hôm nọ, cũng trong cơn tức tối vì sự đòi hỏi của con, tôi vô tình nhắm chặt mắt, bóp chặt tay vào vô lăng và đếm đến 10. Lúc này, tôi thả tay ra và thấy mình đã nguôi ngoai đi phần nào cơn tức giận. Cũng có lúc, tôi nhắm mắt và tưởng tượng mình đang vuốt ve con mèo yêu quý. Nó cho phép tôi kiểm soát lại cảm xúc trước khi phản ứng với con gái. Bỗng nhiên tôi nhận ra, hóa ra đây là cách mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay.

Tôi không muốn kí ức của con chỉ toàn là sự tức giận, tiếng la hét của mẹ và nỗi ấm ức. Phương pháp này không chỉ giúp tôi thôi hét vào mặt con mà còn giúp tôi cảm thấy khá hơn về bản thân mình. Tôi chắc chắn mình vẫn chưa phải là người mẹ hoàn hảo nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngừng cố gắng để mình tốt hơn.

Nguồn: Theo Pháp luật và bạn đọc