Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Những ngày cách ly của 24 trẻ mầm non


Kết thúc cách ly, những đứa trẻ 5 tuổi của trường mầm non Lê Lợi đã không còn khóc vì nhớ nhà, biết tự chăm sóc bản thân hay động viên bạn khi lấy mẫu xét nghiệm.

6h sáng 30/5, bé Kiên lững thững bước ra khỏi lớp, vừa đi vừa dụi mắt nhưng không quên nhắc các bạn khác cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân. Hơn 20 ngày bị cách ly tại trường vì Covid-19 đã khiến cậu bé 5 tuổi cùng các bạn rèn được thói quen tự giác làm mọi việc như vệ sinh cá nhân, xúc ăn, thậm chí là giặt giũ quần áo, giúp cô lau dọn phòng học, tưới cây...

Các bé ngồi chờ gia đình đến đón sau khi kết thúc thời hạn cách ly. Ảnh: Trường mầm non Lê Lợi

Cô hiệu trưởng trường mầm non Lê Lợi, Tạ Hương Ly nhớ lại, ngày 7/5, cô gần như chết lặng khi nghe tin có một ca Covid-19 là học sinh của lớp A - lớp dành cho các cháu 5 tuổi. Tay run run, cô đánh rơi điện thoại sau khi nghe chỉ đạo, 24 em học sinh và 3 cô giáo trở thành F1, sẽ được cách ly tập trung tại trường. Lúc này mọi người vẫn chưa định hình được phải làm gì trong những ngày "giông tố" sắp tới. Chị Ly mặc dù không thuộc diện phải cách ly nhưng đã xin ở lại trường.

Trong lúc phụ huynh và các cô "lo cháy ruột gan", đám trẻ lại tỏ ra rất hào hứng. Bé Cẩm Ly khoe với bà mình sẽ ở lại trường dài ngày và học tập "trở thành một cô bộ đội" xinh đẹp. Bé Hải nhanh nhảu chạy vào khu cách ly, tay khệ nệ bê giỏ quần áo, miệng la hét cho rằng mình đang tham gia vào thử thách lạ giống vài clip trên mạng, không một chút quan tâm đến người mẹ đang sụt sùi ngoài cổng trường, vì thương con. Mỗi bé được "trang bị" một lý do vào khu cách ly tập trung do phụ huynh truyền tải cho con.

"Trong thời gian ngắn và bất ngờ, khó có thể giải thích hết cho các con hiểu được mối nguy hiểm của dịch bệnh. Đến chúng tôi cũng không có thời gian để tự giải thích...nên đành thuyết phục các con bằng nhiều lý do khác nhau", anh Cường, một trong ba phụ huynh xin vào khu cách ly cùng con nói.

Buổi sáng đầu tiên, 24 bé vẫn vui đùa với nhau như buổi học bình thường, có điều cô giáo chủ nhiệm Trần Thị Huyền Lương phải quản lý vất vả hơn, liên tục nhắc nhở các con giãn cách nhau và kéo khẩu trang lên mũi. Chốc chốc, cô lại "nhảy" vào từng hàng, kéo hai bé gái đang vuốt tóc cho nhau hay ngăn chặn kịp thời cuộc đấu lý tưởng chừng như không có hồi kết của các bé trai.

Mọi chuyện đột ngột đảo chiều khi tối đến. Tiếng cười nói được thay bằng màn "đồng ca" tiếng khóc vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Nhìn các bạn gọi video nói chuyện với bố mẹ, bé Nguyễn Đức Minh liên tục thổ lộ với cô giáo, muốn gặp mẹ. Đây là lần đầu tiên Minh phải xa gia đình, trước đây mỗi lần bố mẹ có việc buộc gửi Minh ở cùng ông bà, bé làm đủ mọi cách để được đón về.

Chị Ngọc - mẹ Đức Minh đang công tác tại Trung tâm Kiểm soát bệnh tật tỉnh Bắc Giang, cũng đang cách ly ở nhà và sắp xếp công việc cùng đơn vị. Không có thời gian nhiều để trò chuyện với con, mỗi khi rảnh tay, chị nhắn tin hỏi thăm con thông qua cô giáo. "Không dám gọi video vì sợ con càng nhớ bố mẹ và tôi càng không cam tâm thấy con khóc" chị Ngọc nói.

Trong những ngày cách ly, mỗi bé ở một giường, cách nhau hai mét. Ảnh: Trường mầm non Lê Lợi

Hai ngày trôi qua, tinh thần của các bé bắt đầu chùng xuống. Chúng nhận ra sự khác lạ của thử thách đặc biệt này. Không có bố mẹ bên cạnh, thời gian học nhiều hơn, phải ngủ lại trường, một số bé bắt đầu khó kiểm soát cảm xúc, dễ kích động và gắt gỏng. Có bữa tối, cô bé Linh vùng vằng hất đổ bát cơm, không nghe cô giáo mặc cô tìm đủ cách từ dỗ dành đến "dọa" phải chịu phạt. Linh khóc lả đi rồi ngủ gục trên bàn ăn. Một tiếng sau, cô bé tỉnh dậy, mắt chăm chăm nhìn ra cửa đợi bố mẹ đến đón theo phản xạ. Khi các cô đưa vào tắm rửa, kể chuyện cổ tích và khen Linh rất giống một nàng công chúa mạnh mẽ, cô bé mới nguôi ngoai, ăn hết bát cháo rồi ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Tối hôm sau, trời đổ mưa tầm tã, 24 bé khóc ré lên lúc 10 giờ đêm vì nghe tiếng sấm, cô hiệu trưởng Ly và các đồng nghiệp chia nhau đến tận nơi trấn an học sinh. Khoảng 11h đêm, khi mọi chuyện tạm ổn, cô Ly bàn bạc với các giáo viên khác thay đổi giáo án, không để tình trạng "ảm đạm" này diễn ra nữa. Cùng lúc đó, ba cô cấp dưỡng xin tình nguyện vào khu cách ly, hỗ trợ việc chăm các bé.

Một phương án mới được đưa ra và được thực hiện ngay vào ngày hôm sau, các cô thay toàn bộ bài hát, động tác thể dục, chữ viết bằng hình ảnh đất nước Việt Nam, tuyên truyền để các bé tự ý thức về giữ khoảng cách an toàn và tập nhảy flashmod trên nền nhạc bài Việt Nam ơi! Đánh bay Corona.

Những ngày tiếp theo, các bé không còn sợ sệt và khóc nhè mà còn biết động viên nhau bằng cách hô vang khẩu hiệu "Cố lên!" mỗi lần lấy dịch hầu, họng làm xét nghiệm. Các em cũng biết hỏi han đội ngũ y bác sĩ bằng những câu hỏi đơn giản về sức khỏe hay đi lấy nước cho các chú bộ đội.

7 giờ sáng ngày 30/5, khuôn viên trường mầm non Lê Lợi sạch bóng lá cây, 24 đứa trẻ 5 tuổi đã dậy sớm, cùng các cô dọn dẹp, chuẩn bị cho buổi kết thúc thời hạn cách ly.

Đứng ở ngoài cổng, chị Oanh, phóng tầm mắt tìm con gái, khuôn mặt bừng sáng khi thấy cô bé vẫy tay chào mẹ. Chị nhận ra sự trưởng thành của cô con gái nhỏ. "Một ngày 8 tiếng dạy học đã đủ mệt với các cô, đằng này 24/24 giờ các cô ở bên con quả thực là điều phi thường" chị Oanh vừa ôm con vào lòng vừa nói với cô hiệu trưởng.

Nguồn https://vnexpress.net