NHẠC RỪNG Thu sang gió thổi mỏng tang Suối chẳng vội vàng chở nước về xuôi Cỏ xanh mươn mướt lưng đồi Trời cao vời vợi chơi vơi nhạc rừng.
Khướu đang luyện giọng tưng bừng Đong đưa nhảy nhót đuôi rung nhịp nhàng Công thường múa điệu hóa trang Xòe hoa lộng lẫy mơ màng…bước đi Tuy không hát được câu gì Xem tài công múa nhiều khi mê hồn Cuốc kêu chẳng sợ rát mồm Sáng trưa chiều tối tiếng ôm lưng đèo Họa my hót giọng trong veo Lách qua kẽ lá vút theo mây trời Chim gù hót cũng thảnh thơi Hiện đang cầm chịch cuộc chơi tranh hùng Cà cưởng hót giọng gõ thùng Cái đầu ngất ngưởng khùng khùng điên điên Chào mào mũ lệch ngó nghiêng Giọng vàng trau chuốt nghe mềm như mơ Chích chòe rẽ bóng bất ngờ… Giọng ca réo rắt nên thơ vô cùng Sáo đen áo mượt như nhung Chân vàng mỏ bạc hát cùng sơn ca Còn Yểng mới thật tài ba Nhại lệch giọng hót như là trêu ngươi Nó còn hát cả bài chòi Cả then cả cọi cái cười cong cong… Rừng thu giát nắng vàng ong Nhạc rừng muôn điệu ngân trong đất trời!
( Chùm thơ viết sau chuyến du hý Yên Sơn & Sơn Dương, Tuyên Quang ) Vũ Xuân Quản
|