Cuộc sống này hạnh phúc và niềm đau chỉ cách nhau một gang tấc. Nụ cười và nước mắt chợt trong cùng một phút giây. Thành công và thất bại ngay trên một con đường. Ánh sáng và bóng đêm nằm trong vòng 1 ngày khép kín.
Ta cứ vô định đi trên con đường đó. Không biết điều đón đợi ta là niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng biết chắc một điều: Ta đang có con ở bên. Buổi chiều tà sau một ngày mệt mỏi về nhà có con thơ đón đợi. Chỉ cần điều đó đã làm thế giới của ta vô cùng đáng sống.
Thời gian đi qua. Cuộc đời cho và lấy đi nhiều điều, nước mắt lăn khi khoé môi chưa kịp tắt nụ cười. Vậy cái gì đọng lại trong vệt sáng cuộc đời mỗi con người? Đó là những thiên thần của chúng ta. Chỉ riêng việc con đến thế giới này đã là điều tuyệt vời rồi. Thì cớ gì ta cần đòi hỏi nhiều thêm từ chúng.
Con chúng ta do chúng ta sinh ra, hưởng thụ từ nguồn gen trội hoặc lặn của chính chúng ta. Khi bé chúng là thiên thần của ta, lớn lên chúng là bạn của ta. Cuộc đời cha mẹ ta, cuộc đời ta lặp lại thành một vòng khép kín. Ai rồi cũng qua một cuộc đời như thế...
Con đã lớn theo đúng nghĩa của con, nhưng trong mắt ta con luôn nhỏ bé. Ngày ngày vẫn phải canh giờ gọi dậy, cáu bẳn những điều không đâu. Ham chơi hơn là ham học dù cha mẹ có nhắc nhở bao lần. Dù con có hứa sẽ quyết tâm... ta thấy bóng dáng ta đôi phần trong đó. Nhắc luôn phải nhắc, cáu luôn phải cáu vì sợ con không nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, nhưng rồi lại buông lơi một chút, ngó lơ một chút để con không áp lực. Hứa một chút làm động lực, đe một chút làm bàn đạp, làm bạn đôi chút để con còn có chỗ sẻ chia đôi điều...
Con đường từ niềm vui đến nỗi buồn đôi khi chỉ trong một phút giây. Con đường từ thành công đến thất bại chỉ là gang tấc. Nhưng điều đó sẽ rất bình thường nếu như con cố gắng hết mình, ra khỏi phòng thi con không phải cất tiếng nói. “Giá như”. Còn kết quả như thế nào con cũng có thể tự tin vì mình đã nghiêm túc trong mọi tình huống. Không thử không biết khả năng đến đâu nên hãy thử sức nếu con muốn thử. Nên nhớ một điều: Cánh cửa luôn mở nếu ta muốn bước vào.
Con đang áp lực. Ta biết! Con đang lo lắng. Ta biết! Con đang chưa cố gắng. Ta cũng biết! Vậy con nên làm gì?
Chỉ có thể nỗ lực là nghiêm túc trong mọi vấn đề. Học lấy kiến thức là con đường đi đến thành công. Kiến thức sẽ mang lại cho con tất cả niềm tin để con chinh phục con đường thi cử. Còn thi là một bước để con biến những gì con có thành kết quả. Ta biết con là đứa trẻ thông minh, cố gắng lên con sẽ làm được mọi điều.
Còn ta, những người làm cha mẹ không thể khi nào cũng nhẹ nhàng được. Vì cuộc sống đôi khi là rất mệt mỏi và áp lực, là cơm áo gạo tiền, là lo toan trăm bề. Vậy hãy yêu thương quãng thời gian tuyệt vời này con nhé.
Thời gian không còn nhiều, ta cũng chỉ biết động viên và lo cho con môi trường tốt để con ôn luyện. Còn kiến thức là phải tự con mời nó đến với con. Để một ngày bước ra khỏi phòng thi con cười vang chiến thắng Để một ngày con rạng ngời báo kết quả thành công.
Còn nếu điều đó không đến có nghĩa con cũng cố hết mình nhưng còn nhiều bạn cố gắng hơn. Chúng ta đều vui vẻ để thấy: Sức chúng ta chỉ có thế, con đường khác hợp hơn.
Hãy để con đường của con đi có mưa và có nắng. Có gió và có rét. Nhưng đừng có bão. Hãy để con đường của con đi có hoa thơm và trái ngọt. Có khát và có đói. Nhưng có khe nước bên đường...
Cha mẹ luôn là khe nước đó. Chúng ta yêu con và tự hào về con - Chàng trai của cha mẹ.
Nguồn http://giaoducthoidai.vn
|