Tôi nhớ cảm giác tụ tập bạn bè, nhưng không nhiều như tôi nghĩ.
Không còn để tâm đến chuyện bạn bè có nhớ đến mình hay không
Tôi vẫn có bạn bè nhưng không phải là những mối quan hệ bạn bè giống trước đây. Hiện giờ, với hai đứa trẻ dưới 6 tuổi, tôi chủ yếu là nhắn tin với họ. Hiếm khi chúng tôi có dịp trò chuyện qua điện thoại. Trên thực tế, gặp gỡ ngoài đời thậm chí còn hiếm hoi hơn.
Ban đầu, khi tôi trở thành một "người mẹ mới" sau khi con gái nhỏ thứ hai của tôi chào đời, tôi luôn nhớ về những buổi hẹn hò, những chuyến dã ngoại, về cơ bản thì cuộc sống của tôi lại giống hệt như khi tôi mới có đứa con đầu lòng. Nhưng tất cả đã không còn như trước nữa.
Con gái nhỏ của tôi không chịu bú khi xung quanh có bất kỳ tiếng ồn nào, tất nhiên là cho bé ăn ở những nơi công cộng như nhà hàng thì càng chẳng phải nói. Những người bạn tôi đã từng mời tôi và con gái lớn của tôi đến chơi, lúc này không tỏ ra chào đón chúng tôi nữa.
Tôi buộc phải giữ cho con gái lớn và cho cả bản thân mình những điều tốt đẹp nhất về những người bạn ấy nhưng quá thật rất khó khăn. Mọi thứ đều trở nên vất vả hơn khi có hai đứa con, ít nhất là lúc đầu.
Con cái cũng có thể trở thành bạn bè
Sau đó, vào khoảnh khắc nào đó, mọi chuyện lại trở nên dễ dàng hơn. Bạn bè không gọi cho tôi nhưng dần dần tôi đã không để tâm đến nữa. Tôi bắt đầu nhận ra mình cũng có thể cùng các con ra ngoài ăn trưa hoặc đến các cửa hàng tạp hóa mà mọi chuyện vẫn rất bình yên và vui vẻ.
Để công bằng hơn, tôi để dành hầu hết các công việc lặt vặt "lớn" cho những ngày cuối tuần để cả gia đình có thể làm cùng nhau. Ví dụ như đi mua sắm trong siêu thị hoặc đi dã ngoại ngoài trời chẳng hạn.
Dần dần, cuối tuần đã trở thành dịp để cả nhà đi chơi cùng nhau thay vì "chỉ mẹ và bé" như những ngày trong tuần.
Có hai đứa trẻ thật tuyệt
Bằng một cách nào đó, hai đứa con gái bé bỏng của tôi đã trở thành bạn bè rất thân với nhau. Hai ngày trước, chúng ngồi bắt chéo chân, đầu gối chạm vào nhau, chúi đầu và cùng rúc rích, thì thào về các chương trình truyền hình mà chúng đang xem, trong khi chồng tôi và tôi ngắm chúng từ nhà bếp mà chúng cũng không hề hay biết.
Chúng chơi rất vui vẻ bất chấp khoảng cách về tuổi tác, thậm chí vào tuần trước và tuần trước nữa, đứa nhỏ thậm chí đã khóc vì quá nhớ chị gái của mình và nó nằng nặc đòi tôi đi đón chị từ trường mẫu giáo về nhà.
Và bằng một cách nào đó, có hai đứa trẻ thì mọi việc lại có vẻ dễ dàng hơn so với việc chỉ có một đứa. Tôi có thể tắm vòi sen hơi lâu hơn một chút, tất nhiên là vẫn vội vã nhưng tôi cũng không cần lo lắng nhiều về việc nghe thấy tiếng kêu thất thanh hay về việc một trong hai đứa bị thương.
Bởi vì chúng sẽ chạy đến trước cửa phòng tắm và gọi tôi nếu có bất cứ điều gì xảy ra với đứa còn lại (ngay cả những thứ tôi không cần biết, giống như một cục gỉ mũi trên đầu ngón tay của một đứa chẳng hạn).
Sống vội vã trong thời gian này là quá lãng phí
Nhưng con gái lại không phải bạn bè của tôi. Tôi rất muốn chúng tham gia vào công ty của mình nhưng chúng chỉ là trẻ con, còn tôi là người trưởng thành. Và tôi vẫn cần có bạn bè bên cạnh.
Tuy nhiên, thời gian của tôi còn rất hạn chế. Tôi chỉ có thể lên kế hoạch để tự chăm sóc mình như tập thể dục, đọc một cuốn sách hay, hay bất kì việc gì tôi cần để nuôi dưỡng tâm hồn mình.
Tôi không muốn vội vã trong những năm tháng này, ngay cả khi vài ngày tôi mới liên lạc với bạn bè lấy một lần. Bởi vì tôi thật sự không muốn nói chuyện qua loa với con gái mình khi chúng đòi tôi dạy chơi xếp hình chỉ vì trò chuyện với một người bạn đang yêu đương và đang nhớ nhung người yêu.
Trong quãng thời gian tuyệt vời này, tôi muốn ở bên cạnh con cái, để tâm trí mình tràn ngập những hình ảnh của chúng hơn là đi cân đo đong đếm xem mình đã làm mẹ được bao lâu rồi.
Nhưng tôi vẫn nhớ đến những cô bạn của mình
Nhưng tôi hy vọng giữ được liên lạc với những người bạn thông cảm cho tôi khi tôi không có thời gian trò chuyện với họ trong suốt 5 năm này.
Và tôi cũng nhớ những cô bạn của mình. Em gái tôi sắp kết hôn, tôi đang đau đầu không biết làm thế nào để tổ chức một bữa tiệc trong khi lũ trẻ đi ngủ, vì chúng luôn dậy từ 5 giờ sáng, lúc mà mẹ chúng vừa "tưng bừng" ở bữa tiệc về và chuẩn bị đi ngủ.
Tôi cũng nhớ những lần "buôn dưa lê" với bạn bè tôi ở những nơi khác. Tôi nhớ những lần đi xem những bộ phim với bạn bè khi chồng tôi không muốn đi cùng. Tôi nhớ tất cả những điều đó, nhưng thật ngạc nhiên là không nhiều như tôi tưởng.
Theo PNO