Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Theo con đến tận chân trời


Nếu không yêu con thì những bà mẹ chẳng thể làm những điều tưởng chừng rất bình thường nhưng vô cùng vĩ đại...

 

1. Hơn mười năm trước, khi đang là sinh viên, tôi nhận lời dạy kèm cho hai đứa con của một chị chuyên làm móng dạo. Căn nhà nhỏ nằm trong một hẻm sâu hun hút trên đường Tô Hiến Thành, Q.10, lụp xụp, tối đen. Khi tôi đến thì chị đã xách giỏ đi làm móng, chỉ còn lại 3 cô trò ở nhà. Đứa bé nhỏ sức học tạm được, cô chị thì tiếp thu quá kém và mất căn bản trầm trọng. Vì thế, mỗi buổi học như là một cuộc vật lộn để cô chị có thể hiểu được những gì tôi đã hệ thống lại. Tháng thứ nhất trôi qua, đến ngày gửi thù lao, chẳng thấy người mẹ động tĩnh gì.


Ảnh minh họa: cclm.org

 

Gần cuối tháng thứ hai. Một hôm, chị ở nhà chờ tôi, rụt rè: Cô ơi, tui xin lỗi nhen. Mấy bữa rày làm ế quá, để tôi ráng kiếm tiền để trả nợ tháng rồi cho cô... Tôi nhỏ nhẹ, "dạ không sao đâu chị, thù lao chừng nào có đưa em cũng được", rồi hỏi han hoàn cảnh mấy mẹ con. Chị cho hay, cha của tụi nhỏ bỏ đi lâu rồi, mình chị vất vả nuôi con. "Mà con chị nó ngu quá cô ơi, tui cũng muốn nó khá như con người ta nên muốn nhờ cô kèm thêm nhưng...".

 

Chị đi làm móng cho cái xóm tôi trọ, thấy tôi kèm cho cháu bà chủ nhà, chị cũng muốn con mình được như cháu người khác nên đánh liều kêu tôi dạy. Nhưng thu nhập từ việc làm móng chỉ đủ cho mẹ con chị chi tiêu cho những nhu cầu cơ bản, vì vậy, sau hôm đó, chị xin lỗi và kêu tôi đừng đến nữa vì chị không xoay được tiền để trả thù lao hàng tháng cho tôi.

 

Tôi tiếp tục dạy cho con chị vài tháng nữa và tôi không nhận tiền. Tôi nhận tấm lòng một người mẹ, dù người mẹ đó chưa tốt nghiệp... lớp một.

 

2. Vài năm sau, tôi vào khoa Nội 3, bệnh viện Ung bướu để viết bài về những đứa trẻ mắc bệnh ung thư. Bữa đầu tiên, đón tiếp tôi là trường hợp bé An, chỉ mới 10 tuổi, người miền Tây, nằm ngay hành lang bệnh viện (những hôm đó, trời rất nóng, bệnh nhi và người nhà tràn ra hành lang nằm cho đỡ nóng). Tôi muốn dội ngược bởi một mùi hôi thối nồng nặc xông lên từ người bé. Ba mẹ em cho hay An bị bướu độc vùng xoang hàm nhưng trước đó ở nhà, họ cứ nghĩ con mình bị viêm xoang thông thường,

 

Đến khi lên tới bệnh viện Ung bướu thì trễ rồi. Mũi của An đỏ ửng, hai má sưng, mắt nhắm híp, chảy ghèn. Khi mẹ An kêu em há miệng để tôi xem thì... thật tội làm sao. Cả một vùng từ mũi xuống vòm họng đã bị "ăn" sạch, thông thốc. Mỗi lần ăn, uống với em là một cực hình vì không khéo, đồ ăn, thức uống, kể cả thuốc sẽ bị vướng lại và khiến em bị sặc. Em nằm đó, khó nhọc nói rằng, "con ước sẽ mau khỏi bệnh để được tới trường". Mẹ em nghẹn ngào cho biết em rất ham học và học rất giỏi. Bà ôm con, lau nước mắt cho con, vuốt tóc cho con, hôn con bất kể cái mùi thối nồng mà nếu ai đang ăn cơm, sẽ bỏ dở và nôn thốc, nôn tháo.

 

Chỉ có tình mẫu tử mới có thể khiến bà làm những điều bình thường mà rất... vĩ đại đó.

 

3. 3 năm trước, lang thang trên fb, tôi tình cờ đọc được thông tin của bé Canon từ một chương trình bán ảnh, quyên góp giúp bé chữa bệnh ung thư máu. Tôi đọc những dòng "nhật ký" của phụ huynh mà không khỏi xúc động. Vẫn là tình thương của người cha, người mẹ. Tôi đăng ký mua một bức và sau đó để ở bàn làm việc. Mỗi ngày, tôi không chỉ được nhìn thấy ảnh đẹp mà tôi còn thấy trong đó hình ảnh của chị làm móng dạo, của mẹ bé An, của ba mẹ bé Canon và rất, rất nhiều những cha mẹ khác.

 

Khi chuẩn bị nội dung về ngày quốc tế thiếu nhi cho tờ tạp chí mà tôi từng làm, tôi đã ngồi thật lâu trước máy tính. Và trong một cái ngước mắt, tôi đã nhìn lên bức hình. Tôi quyết định phải có bài về gia đình này trong số ra ngày 1/6. Người được nhờ làm bài này là một cộng tác viên viết tốt, có cảm xúc, yêu trẻ con và có hiểu biết về lĩnh vực y tế. Nửa đêm về sáng, tôi đã đọc đi đọc lại bài này vài lần trước khi đặt bút ký đi in. "Theo con đến tận chân trời" là tựa bài viết, cũng là tình yêu thương dạt dào, không gì đong đếm được của bố mẹ Canon, của bố mẹ của hàng ngàn bệnh nhân nhí đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật. Người mẹ đã viết: "....Ước gì những bữa tiệc sang trọng tại những nhà hàng cao cấp mà mình từng tham gia... có thể quy đổi ra tiền chữa bệnh cho con. Sự cuồng dại của người mẹ nhìn con đau đôi khi khiến mình mất luôn cả những ý nghĩ nhã nhặn nhất".

 

Nếu không yêu con rất nhiều, có lẽ sẽ không có những lời "thú nhận" chân thành và xúc động đến vậy.

 

4. Khi trở thành một người mẹ, tôi đã cảm nhận nhiều hơn ý nghĩa của việc "theo con đến tận chân trời".

Vì tôi yêu con, yêu cho đến hơi thở cuối cùng....

 

Theo Phunu8