Thà con chờ mẹ vài phút, còn hơn mất mẹ cả đời Cuộc sống này cuốn người ta đi với tốc độ chóng mặt, người ta đi nhanh, ăn nhanh, nói nhanh, làm gì cũng nhanh. Con chúng ta cần học sự nhanh nhẹn, nhưng cũng cần biết chậm lại khi cần thiết! "Mẹ đón con muộn, con đừng sốt ruột nhé!" Một hôm, trên đường từ công ty đến trường để đón con, mẹ bị tắc đường một lúc. Mẹ rất sốt ruột vì sợ con buồn khi thấy mẹ đón muộn, nên ngay khi thoát ra khỏi đoạn đường tắc, mẹ định phóng xe chạy nhanh hơn. Nhưng chính lúc đó, mẹ lại tự nhắc nhở mình rằng "hãy chậm lại", thà để con chờ mẹ vài phút, còn hơn chẳng may có chuyện gì, con mất mẹ cả đời. Vì thế, mẹ lại thong thả đi và không sốt ruột nữa. Đến nơi, cả lớp đã về hết, còn mỗi mình con và một cô giáo. Nhìn thấy mẹ, con òa khóc và nói với mẹ: Con: Hu hu, sao mẹ lâu thế? Con chờ mẹ mãi! Mẹ ôm con vào lòng và nói: Hôm nay mẹ bị tắc đường, mẹ biết là con rất mong mẹ nhưng mẹ không dám đi nhanh, nếu đi nhanh thì sẽ làm sao hả con? Con: Sẽ dễ bị ngã, sẽ nguy hiểm (Bình thường mẹ hay nói với con là đi đường phải đi từ từ, không được đi nhanh, dễ bị ngã) Mẹ: Nếu mẹ bị ngã đau, con có thương mẹ không? Con: Có ạ. Mẹ: Ừ, đúng rồi. Mẹ rất muốn đón con sớm nhưng nếu chẳng may mẹ có đến đón con hơi muộn một chút, con hãy yên tâm đợi mẹ nhé. Nếu con khóc, hoặc mong mẹ quá, mẹ sẽ rất sốt ruột. Mẹ mà đi nhanh thì rất nguy hiểm. Con có đồng ý thế không? Con trả lời "vâng ạ", nín khóc và cùng mẹ về nhà. Mẹ biết rằng, cuộc sống bề bộn này đôi khi cuốn người ta đi với tốc độ chóng mặt. Tác phong công nghiệp gần như len lỏi vào từng ngôi nhà, từng thành viên trong gia đình nên các con cũng bị ảnh hưởng. Mọi người ăn nhanh, đi nhanh, nói nhanh, làm nhanh và "lượn" cũng nhanh. Mẹ thấy một số anh chị lớp 1, 2 nhưng ăn sáng vẫn "được" bố mẹ xúc cho ăn, mẹ hỏi họ sao không để cho các anh chị ấy tự xúc. Các bác bảo rằng, buổi sáng có ít thời gian nên bố mẹ phải xúc cho nhanh, để anh chị ấy tự xúc thì sẽ bị muộn học. Mẹ hỏi họ sao không đi ăn sớm hơn, cháu sẽ có đủ thời gian để tự ăn, họ nhìn mẹ với ánh mắt như mẹ chẳng hiểu gì cả nên nói "ôi giời, sáng ra, bao nhiêu là việc, vội vội vàng vàng, đánh thức mãi nó mới dậy...".
Cho con deadline Bản thân mẹ không muốn thúc giục con nhưng cuộc sống của chúng ta thường bị chi phối bởi hai yếu tố là thời gian và tiền bạc. Vì vậy, mẹ luôn cho con một khoảng thời gian nhất định để hoàn thành một việc gì đó để con quen với khái niệm "deadline - thời hạn chót". Nếu mình không đáp ứng được thời hạn chót thì sẽ phải gánh chịu một hậu quả nhất định. Một buổi sáng, mẹ bảo con tự đánh răng để mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng con cứ lề mề chưa chịu bắt tay vào việc. Mẹ giao hẹn với con là con có 30' để đánh răng và ăn sáng. Đúng 8h kém 15 là mẹ con mình sẽ ra khỏi nhà. Nếu lúc đó con còn đói mà vẫn chưa ăn xong thì mẹ vẫn cứ phải dọn. Mẹ thà để con bị đói một vài hôm nhưng con sẽ học được bài học về tính lề mề. Mẹ cũng biết rằng con còn nhỏ, con chưa có khái niệm chính xác về thời gian nên thỉnh thoảng mẹ nhắc cho con biết nếu con muốn kịp giờ, con cần phải nhanh lên một chút. Trên trường đi học, mẹ luôn cùng con rút kinh nghiệm bằng cách hỏi con xem hôm nay con đã ăn hết suất của mình trước khi đi học chưa? Nếu hết rồi thì mẹ khen, nếu chưa hết thì mẹ hỏi con xem, vì sao con lại chưa ăn hết, ngày mai muốn kịp giờ đi học thì con sẽ làm gì? Con thường tự đưa ra cho mẹ một số giải pháp mà mẹ thấy rất hợp lý: mai con sẽ dậy sớm hơn hoặc con sẽ đánh răng nhanh hơn hoặc con sẽ không vừa ăn vừa chơi nữa. Một lần khác, mẹ chẳng may ngủ quên mà lại có buổi họp quan trọng ở công ty vào đầu giờ sáng. Mẹ vội vã đánh thức con dậy và bảo: "con ơi, dậy mau đi, hôm nay mẹ ngủ quên nên không kịp cho con ăn sáng. Mẹ con mình sẽ đánh răng rửa mặt thật nhanh, mẹ sẽ mua bánh giò mang đến lớp nhờ cô cho con ăn. Con khẩn trương nhé nếu không mẹ sẽ bị muộn làm, các bác sẽ phê bình mẹ đấy. Con giúp mẹ nhé". Dường như sự khẩn trương của mẹ cũng lan tỏa sang con nên con rất hợp tác, phối hợp nhịp nhàng với mẹ. Hai mẹ con vẫn kịp ra khỏi nhà như mọi ngày. Trân trọng từng phút giây Mẹ vẫn còn nhớ, hồi còn nhỏ, mẹ được bà ngoại cho về thăm bà Ý ở Quảng Ngãi bằng tầu hỏa. Vì Quảng Ngãi là ga phụ nên tầu chỉ dừng ở ga có 3 phút để cho khách lên và xuống. Nếu mình không nhanh chân thì sẽ bị nhỡ tầu. Qua đó, mẹ hiểu rằng thời gian rất quan trọng, trong nhiều trường hợp chỉ cần nhanh hay chậm một phút hay một giây thôi thì cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Cuộc đời đầy biến động và có nhiều tình huống bất ngờ phát sinh ngoài ý muốn vì thế chúng ta phải luôn sẵn sàng để ứng phó với mọi hoàn cảnh. Nếu chúng ta cứ mãi duy trì một tốc độ di chuyển, nếu chẳng may có việc gì đó cần phải chạy thì chúng ta khó có thể tăng tốc được. Vì vậy, mẹ muốn rèn cho con tính khẩn trương để tăng khả năng thích nghi cho con. Khi cần nhanh thì phải nhanh, khi nào không bị hạn chế về thời gian thì mẹ sẽ cho con được thoải mái để tận hưởng cuộc sống như cùng con ngắm hoa súng, tấp vào lề đường để cho con tưởng tượng xem đám mây trên trời giống hình con gì, hay dừng lại để hái quả trứng cá ở bên đường. Con yêu ạ, ai cũng chỉ có 24 tiếng một ngày, nếu khéo sắp xếp thì mình sẽ có đủ thời gian để làm những việc mình yêu thích. Hãy là người đúng giờ và trân trọng từng phút giây. Bây giờ, mỗi ngày mẹ chỉ ngủ tầm khoảng 6- 7 tiếng để thấy một ngày như dài hơn, mình sẽ làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn. Mẹ cũng đang rèn cho con thói quen ngủ sớm vào tối hôm trước để con có thể dậy sớm vào sáng hôm sau. Cảm ơn con yêu đã luôn đồng hành và chia sẻ cuộc sống với mẹ! Theo Seatimes
|