Chia sẻ của bà mẹ có con trai thích sơn móng chân và mê màu hồng Noah đã có một đôi giày thể thao màu hồng vào dịp lễ Giáng sinh. Con trai tôi nâng niu đôi giày và tỏ ra "sướng đến rối trí" khi mở hộp quà. Trong lúc đang cùng mẹ tập gym thì con trai tôi nói rằng: "Con muốn một đôi giày mới và mẹ đưa con đến khu bán đồ con gái để con chọn nhé". - "Ồ! Vì sao thế con?". - "Vì con rất muốn có một đôi giày thể thao màu hồng". - "Con có thể viết thư xin quà của ông già Noel vào dịp Giáng Sinh mà". - "Mẹ có nghĩ là có giày màu hồng cho con trai không?". - "Chúng ta cứ chờ xem nhé". Khi con trai tôi kiên quyết khẳng định rằng cậu bé thích màu hồng, tôi đã nghĩ rằng, đó chỉ là "phát ngôn" của thằng bé trong một phút giây bồng bột và nó sẽ quên ngay sở thích "chẳng đàn ông" chút nào này một cách nhanh chóng. Nhưng mọi việc không xảy ra như tôi dự đoán. Thằng bé một mực đòi bố mẹ sơn lại tường phòng riêng màu hồng, đeo giày trượt tuyết màu hồng, chỉ sử dụng các đồ dùng cá nhân màu hồng và còn nỗ lực cố gắng thuyết phục bạn bè rằng "Con trai cũng có thể thích màu hồng chứ sao!". Tất nhiên là thằng bé luôn thất bại, vì tất cả hội con trai trong lớp đều cười ầm lên và nói: "Không đời nào!". Đôi giày thể thao màu hồng yêu thích của con trai tôi. Trong thư gửi cho ông già Noel năm đó, con trai tôi xin một đôi giày thể thao màu hồng. Thật không dễ dàng gì để tìm một đôi giày màu hồng - dành cho con trai. Tôi đã đứng trước nhiều cửa hàng phân bua với nhân viên bán hàng: "Tôi đang muốn mua một đôi giày thể thao màu hồng cho con trai tôi" và không quên giải thích thêm: "Nhưng đừng nữ tính quá. Chỉ cần màu hồng là được". Có lúc, tôi giả vở cầm một đôi giày màu hồng bất kỳ lên và hỏi bất kỳ một khách mua hàng nào ở đó: "Đôi này có giống giày dành cho con gái không?" và tất cả họ đều trả lời tôi "Ồ! Đúng rồi". Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng đã mua được một đôi giày thể thao màu hồng mà theo lời người bán hàng thì "Con trai hay con gái đeo đều được!". Tôi chợt nhớ lại mình ngày xưa, một cô bé thích đội mũ bóng chày và mặc quần jean. Tôi thích đi xe đạp và chơi bóng rổ với những cậu con trai trong khu phố. Tôi thích mặc quần sóoc hơn mặc váy. Tôi không thích những gì diêm dúa, rườm rà. Tôi cũng không thích đi tất vì chúng làm tôi cảm thấy ngứa ngáy. Khi học tiểu học tôi ghét việc chia thành nhóm nam và nhóm nữ trong giờ học thể dục. Tôi đã hiên ngang đứng xếp hàng trong bên nhóm của hội con trai. Tôi không bị "định nghĩa" hoặc "hạn chế" bởi những phần trên cơ thể của mình. Thời gian trôi qua đã 25 năm. Tôi đã quên tất cả những điều đó. Nhưng tôi lại đang cố gắng để bảo vệ con trai tôi khỏi những ánh mắt dò xét và tiếng cười nhạo báng, chỉ vì thằng bé đeo một đôi giày thể thao màu hồng. Tôi luôn tôn trọng và để các con tôi có thể trở thành bất kì ai và làm những gì chúng muốn và luôn tự hỏi tại sao việc khuyến khích các cô gái bứt phá khỏi bức tường khuôn mẫu về giới tính lại dễ dàng hơn con trai? Mùa hè năm ngoái, các cô con gái của tôi đang sơn móng chân. Thằng bé cũng muốn sơn móng chân. Tại sao nó lại không thể được sơn móng chân chứ? Việc sơn móng chân khiến lũ trẻ rất vui. Noah đã nhanh chóng sơn móng chân của mình màu xanh và chúng tôi đã quên tất cả những điều đó cho đến khi có một cô gái nhỏ đi cùng trên tàu điện ngầm, chỉ vào Noah rồi thì thầm hỏi mẹ của cô bé: "Mẹ ơi, tại sao anh kia lại sơn móng chân màu xanh?". Lúc đó tôi đã xoa tóc của thằng bé và nháy mắt cười với nó. Tôi lắng nghe trong lúc mẹ của cô gái nhỏ kia giải thích rằng Noah làm vậy "vì anh ấy là một anh trai tốt với các em gái nhỏ của anh ấy". Noah là một người anh trai tốt. Mẹ của cô bé kia đã nói đúng. Nhưng sự thực là thằng bé thích chơi với màu sắc. Thằng bé mới chỉ có 6 tuổi. Tôi học cách bỏ qua ánh nhìn lạ lùng của những người xung quanh, miễn là con trai tôi cảm thấy tự tin và hạnh phúc! Là một người mẹ, tôi muốn bảo vệ những đứa trẻ của mình khỏi sự mọi điều bối rối vì nó giống như một phần trong "mô tả công việc" làm mẹ của tôi. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng bảo vệ được các con, khi mà chúng đang muốn "định nghĩa" bản thân hoặc theo đuổi điều gì đó truyền cảm hứng cho chúng. Noah đã có một đôi giày thể thao màu hồng vào dịp lễ Giáng sinh. Thằng bé nâng niu đôi giày và tỏ ra "sướng đến rối trí" khi mở hộp quà. Khi đi học lại sau lễ Giáng sinh, chồng tôi đã hỏi thằng bé rằng các bạn có thích đôi giày của con không? Thằng bé đã trả lời cùng với một cái nhún vai: "Các bạn đã cười bố ạ!" "Con thích đôi giày của con không?", Tôi hỏi. "Con ạ? Con thích lắm". Màu hồng là màu yêu thích của con trai tôi. Tôi vẫn sơn màu hồng trên tường phòng ngủ của thằng bé, vẫn nhận ra thằng bé trong đôi giày trượt tuyết có giây buộc màu hồng. Và nếu được hỏi Noah vẫn sẽ cố gắng để thuyết phục bạn rằng màu hồng là màu dành cho con trai. Và bạn có thể nghĩ giống như hầu hết những bạn bè của nó rằng: "Uhm, không đời nào"! Nhưng thằng bé sẽ không quan tâm đến tất cả những điều đó. Và tôi cũng không quan tâm, bởi thằng bé là con của tôi và chính thằng bé đã dạy cho tôi nhiều điều.
(Nguồn: Huffington)
|