Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Đừng “sòng phẳng” quá


Hồi bé, con học rất giỏi. Không ham chơi như bạn bè cùng trang lứa, lúc nào con cũng chỉ thích học và đọc sách, săn thêm giải thưởng, tích lũy những bộ sưu tập bằng khen. Thấy con chẳng đua đòi, ít tụ tập bạn bè, ba mẹ đều mừng. Con có năng khiếu về kinh doanh, từ lúc học phổ thông đã biết kiếm tiền từ việc bán lại cho bạn bè những món đồ lưu niệm nho nhỏ do con bỏ công đi tuyển lựa.


22 tuổi, con mang về tấm bằng đại học, hăm hở chuẩn bị những bộ hồ sơ xin việc. Với con lúc ấy, tìm một việc làm tốt, có thu nhập cao là lẽ sống. Những năm tháng đó, con miệt mài luyện thêm chứng chỉ, kỹ năng này nọ, tập chơi nhiều môn thể thao thời thượng... Con hăng hái đếm số tiền tiết kiệm được, con có kế hoạch hẳn hòi, năm nay sẽ sắm những món gì cho bản thân và gia đình. Nhà mình lần lượt có thêm nhiều vật dụng tiện lợi, mẹ được con tặng bộ trang sức đẹp đẽ, ba "bị" con cương quyết đổi chiếc xe khác, dễ đi hơn...


Nhìn thái độ tự tin của con bây giờ, mẹ biết rằng con hài lòng với bản thân. Thế nhưng, mẹ vẫn mơ hồ thấy còn gì đó thiêu thiếu... Con ít bạn bè thật sự. Những mối quan hệ đồng nghiệp này nọ dường như chỉ ở mức xã giao. Con bảo, cuộc sống giờ phức tạp lắm, mình không muốn làm phiền ai, càng chẳng nên để cho ai lợi dụng mình. Những sự thân thiết quá thường chẳng mang lại điều gì tốt lành, ngoài những hệ lụy khó ngờ. Mẹ nhiều lần tỉ tê cùng con, nhưng trước thái độ có phần lạnh lùng của một người "luôn biết mình ở đâu, muốn gì", mẹ thấy mình bất lực...


Thực tình mà nói, con không tệ với người thân. Làm ra tiền, con cũng hào phóng, rộng rãi chi tiêu, sắm sửa. Nhưng mẹ thấy con vô cùng thích được mọi người quan tâm săn đón. Những nơi nào không biết giá trị của con, thì lần sau con chẳng buồn lui tới. Việc thăm nom ai đó, với con là xa xỉ, nhưng con sẵn sàng lặn lội đi tỉnh để dự tiệc thôi nôi cháu ngoại sếp, đơn giản bởi vì việc đó cần cho mối quan hệ. Đám cưới đứa em họ hồi bé vẫn chơi chung, con bảo bận đi công tác, chỉ gửi mừng em một phong bì khá dày. Mẹ về kể rằng, em có ý buồn thì con thờ ơ bảo, ba cái lễ nghi hình thức đó có gì quan trọng đâu.


Con trai mẹ giờ trau chuốt bề ngoài. Đồ mặc phải có thương hiệu, mọi thứ trên người không thể loàng xoàng. Với con, cái vỏ bọc phô ra ngoài xã hội là cực kỳ quan trọng. Cuộc sống giờ đâu đâu cũng vậy, mẹ lạc hậu mất rồi, hay mẹ thất bại vì không "đuổi" kịp những suy nghĩ thức thời của con?


Giờ đã qua tuổi băm, con bắt đầu có ý tìm bạn gái. Mẹ bâng quơ lo sợ. Con gái bây giờ cũng "thực tế" lắm, yêu bằng cái đầu, nếu con tìm được một cô hợp ý với con, thì thật đáng ngại.


Cái hôm ba con bị cơn đột quỵ nhẹ, nếu không có mấy nhà hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ đưa đi bệnh viện kịp thời, hậu quả chắc khó lường. Con về, nói những câu cảm ơn mà mẹ thấy khá khách sáo. Rồi hôm sau, con chuẩn bị những túi quà tươm tất mang qua để trả ơn. Con không thích nợ nần ai... Sự nhanh nhẹn, sòng phẳng đến lạnh lùng đó dường như không gánh nổi sự biết ơn mà gia đình mình cần phải có. Biết nói với con thế nào đây...


Theo PN