Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Cuộc chiến... chống ói cho con


Mỗi lần nhìn con phun phè phè thức ăn, mẹ không khỏi than trời: Mẹ đã làm gì sai?

Mỗi lần nhìn con phun phè phè tất cả thức ăn, mẹ không khỏi than trời: Mẹ đã làm gì sai mà con trai phải khốn khổ thế này.

Khi con "trở mặt"

Con sinh ra bụ bẫm và khoẻ khoắn, cứ bụng no là mắt ngủ say, mẹ đâu có nghĩ rằng đó là những ngày yên bình ngắn ngủi. Từ tháng thứ 4 trở đi, con "trở mặt" đến mức ngỡ ngàng: khó ăn, lười uống sữa, khó ngủ, khó tính và thường xuyên ói. Con bị mắc chứng trào ngược dạ dày-thực quản do cấu trúc của đường tiêu hóa chưa hoàn chỉnh và mẹ đã mong mỏi lắm đến cái thời điểm mà theo như lời bác sĩ là: "Đến 1 tuổi là sẽ tự hết" nhưng thời điểm đó đã lùi xa lắm rồi mà con mẹ vẫn nguyên chứng bệnh.


Mỗi lần nhìn con phun phè phè thức ăn, mẹ không khỏi than trời: Mẹ đã làm gì sai?

Hành trình chống ói đầy ám ảnh của mẹ và của con cứ tiếp tục dài mãi. Hàng tuần, mẹ con bồng bế nhau đến viện để mang về cả đống các loại thuốc: thuốc chống nôn, thuốc chống viêm, thuốc bổ... Khoản tiền thuốc và khám ấy chiếm đến 1/3 lương tháng của mẹ. Nhưng điều đó không đáng ngại bằng việc phải dụ con uống những thứ thuốc nhằng nhặng và khó chịu ấy. Con uống phải từng thìa, thậm chí nửa thìa cà phê một mới mong không tống khứ ra ngoài.

Uống thuốc đã vậy, chuyện ăn uống của con còn cực gấp trăm lần. Trong nhà lúc nào cũng có dự trữ sẵn một nồi cháo thật to, thật bổ dưỡng để liên tục đáp ứng việc đút cho ăn sau mỗi lần con trớ. Trẻ khác ngày chỉ có 3 bữa nhưng con thì phải chia nhỏ thành 7,8 bữa. Và cũng phải nhằm khi con thật thoải mái, không khóc lóc, không cười nghịch mới dám đút. Cẩn thận là thế ấy mà lúc nào cho con ăn cả mẹ và con cùng phải mặc áo mưa, một tay mẹ đút, tay kia lăm lăm cái chậu cận kề. Ngày nào may mắn, con giữ lại được 1/3 những gì được ăn. Nhưng thường xuyên, vào bằng nào là ra bằng đấy. Chậu quần áo của mẹ con hôm nào cũng đặc quệt màu trắng của sữa, màu loang của bột.

Khúc ca khải hoàn

Vì ăn được ít nên thể trạng yếu đuối, con liên tục bị bệnh tấn công. Chưa qua trận sốt dịch này đã lại đến trận cảm khác. Chưa hết viêm họng đã lại đến viêm tai, chưa qua thuỷ đậu đã lại sốt mọc răng... Con ốm triền miên với đủ loại thuốc trong người nên con chẳng thể lên cân, mặt tái xanh.

Trăm phương ngàn kế đem ra áp dụng với con mà quần áo của 2 mẹ con, ga gối mùng mền xếp chật cái tủ lớn vẫn thiếu vì con ói suốt ngày, ói khắp nơi, nửa đêm cũng ho một tràng rồi ói ra ướt đẫm. Máy giặt nhà mình luôn phải chạy hết công suất. Với mẹ con mình, thủa đó, mỗi ngày thực sự là một trận chiến, một trận chiến mà trong đó cả hai mẹ con đều là kẻ thua cuộc. Nhưng ơn trời, sau ba năm vật vã, giờ mẹ con mình đã chính thức được ca khúc khải hoàn, khúc ca cho người kiên nhẫn đợi chờ.

Theo Gia đình trẻ