Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

50.000 đồng “từ trên trời rơi xuống”


Học lớp 3 rồi, nhưng con trai chúng tôi chưa biết sử dụng tiền. Cháu muốn ăn hay mua gì, phải xin mẹ. Trong cặp, ngoài sách vở, mẹ cháu luôn để sẵn sữa tươi và bánh ngọt để cháu dặm thêm ngoài phần ăn xế của trường.


Cháu cũng lén mang theo một vài món đồ chơi nho nhỏ. Chiều tan học, đôi khi mẹ cháu đồng ý mua cho cháu vài món quà vặt trước cổng trường hay ghé nhà sách để cháu chọn lựa. Với sự "trang bị" như thế, vợ tôi nghĩ con trai đã đầy đủ, không thể phát sinh nhu cầu dù có đứng trước căng tin... đầy cám dỗ. Ở nhà, nhiều lần vợ chồng tôi thờ ơ để tiền lung tung, nhưng "hiện trường" vẫn giữ nguyên nên chúng tôi càng yên tâm rằng con mình... miễn nhiễm với lòng tham.


Thế nhưng mới đây, nghe vợ tường thuật chuyện xảy ra ở trường, tôi băn khoăn quá. Thuộc dạng được mẹ bao bọc kỹ nên con tôi khá nhút nhát, giờ ra chơi thay vì chạy giỡn hay trò chuyện với bạn bè, cháu lại tha thẩn ở góc sân trường, độc thoại với mấy món đồ chơi mang theo. Hôm đó, cháu vẫn ngồi ở ghế đá trong góc sân quen thuộc, nhưng lại ăn ngấu nghiến bịch bánh tráng trộn mà mẹ chưa bao giờ cho ăn, trên đùi còn nguyên hai bịch snack mà vợ tôi vẫn cho là chẳng bổ béo gì, kế bên là xấp thẻ bài mà mẹ luôn cấm mua. Vài đứa bạn của con tôi thấy "sự kiện" lạ, đã mách cô giám thị. Cô giám thị đến hỏi vì sao có nhiều tiền như thế, con tôi đã... mắc nghẹn. Cô càng gặng hỏi, cháu càng chỉ biết khóc thút thít. Cô giám thị tức tốc "dẫn độ" con tôi đến căng tin và bối rối khi phát hiện ra cháu đưa cho người bán tờ 50.000đ, mua linh tinh tổng cộng chưa đến 20.000đ.


Ở đâu ra tờ bạc mệnh giá cao như thế? Trước đám đông đang hiếu kỳ với một kẻ bị tình nghi ăn cắp, con trai chúng tôi từ thút thít chuyển sang khóc nức nở. Cuối cùng, nhờ cô bảo mẫu giải tán đám đông và dỗ ngọt ở một góc riêng, con tôi mới tâm sự đã nhặt được tờ tiền ở chân ghế đá. Thì ra, từ khi vào lớp 1, mỗi lần đi ngang căng tin, con tôi lại thèm thuồng những món đồ ăn, đồ chơi quyến rũ trong đó, nên khi trong tay có số tiền "từ trên trời rơi xuống", con đã "biến ước mơ thành sự thật" mà không hề nghĩ đến việc trả cho người mất.


Một tuần nay, trong giấc ngủ, con tôi vẫn giật mình thon thót. Còn vợ chồng tôi cứ bàn luận mãi. Chúng tôi đã sơ suất không dạy con trong tình huống nhặt được tiền phải xử trí thế nào. Vợ tôi còn cho rằng có khi phải tập cho con làm quen với tiền, rồi dạy con cách tiêu, cách giữ. Hoặc đơn giản hơn, cứ cho con ăn uống, mua đồ chơi theo ý muốn, để con đừng có những thèm muốn nhỏ nhoi đến tội nghiệp rồi dẫn tới những sự cố thế này...


Theo PN