Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Hại con vì chiều con


Ngay từ nhỏ, bé Bông sống như một tiểu thư. Hai người giúp việc chỉ có nhiệm vụ chăm lo bữa ăn, quần áo mặc cho Bông. Bông thích ăn gì... có ngay, Bông thích mặc bộ nào... lập tức thay ngay.

40 tuổi, vợ chồng chị Hoài mới sinh được một cô "công chúa" đúng như ao ước. Không phải anh chị hiếm muộn gì mà ngược lại anh chị đã có tới 2 cậu con trai nghịch hơn... giặc. Có một cô con gái là điều mà anh chị mong mỏi từ hồi lấy nhau. Nay được toại nguyện, khỏi phải nói, anh chị hỉ hả tới mức nào, sung sướng ra mặt và chiều con hơn trứng mỏng.

Vốn xinh đẹp, chị Hoài tin rằng con gái mình cũng sẽ không thua kém gì mẹ. Và niềm mong mỏi ấp ủ bấy lâu của chị là làm sao để sau này con gái càng lớn càng nổi tiếng như các cô ca sĩ, người mẫu, diễn viên bây giờ. Nhà có điều kiện nên không lo gì việc này không thành sự thực.

Ngay từ nhỏ, bé Bông sống như một tiểu thư. Hai người giúp việc chỉ có nhiệm vụ chăm lo bữa ăn, quần áo mặc cho Bông. Bông thích ăn gì... có ngay, Bông thích mặc bộ nào... lập tức thay ngay. Thậm chí người giúp việc chỉ cần làm chậm một chút là Bông dỗi đùng đùng, nhất định không ăn, không mặc và... về mách bố mẹ. Tính tình đỏng đảnh, ương bướng, luôn kiêu căng với mọi người nhưng Bông lại rất nghe lời bố mẹ. Dù đã học cấp 1 rồi nhưng Bông cũng không có nhiều bạn, thậm chí các bạn còn ngại khi chơi với Bông vì Bông thường xuyên khoe nhà mình giàu và luôn ứng xử theo lối bề trên với các bạn.

Câu cửa miệng của Bông khi có nói chuyện với bạn nào trong lớp thì đều là: "Bạn thật là nhà quê, sau này làm sao mà nổi tiếng được...". Hỏi Bông "nổi tiếng" là gì thì Bông nói là được xuất hiện trên truyền hình nhiều, được nhiều người biết tên, có nhiều tiền, mặc quần áo đẹp, được ăn ngon và đi xe đẹp mà không... phải nghĩ.


Ảnh minh họa
Không phải tự nhiên mà một cô bé lớp 4 đã có những tư tưởng đó. Người gieo vào đầu Bông những suy nghĩ này không ai khác chính là bố mẹ của Bông. Bố mẹ Bông đã áp dụng cách dạy con "làm sao" ngay từ khi còn nhỏ để con thích ứng dần và có động lực mà quyết tâm. Mà đúng là Bông có quyết tâm thật. Từ nhỏ, Bông chăm học đàn, học hát, học múa, học tiếng Anh... cứ bố mẹ bảo học gì là Bông học cái đó, cho dù mỗi thứ Bông học được một chút và đều không giỏi. Lớn thêm chút nữa, Bông tham gia nhiều các cuộc thi dành cho nhi đồng như Đồ Rê Mí, vườn cổ tích... nhưng lần nào cũng bị loại từ vòng đầu tiên. Theo bố mẹ Bông thì: "Không sao, cho con bé quen dần với môi trường nghệ thuật là chính". Rồi thì Bông cũng học khiêu vũ, cũng đi thi và... cũng vẫn trượt. Tất cả các hoạt động "ngoại khóa" đó đã lấy đi rất nhiều thời gian học của Bông nên năm nào Bông cũng xếp hạng gần bét lớp. Nhưng cả nhà Bông lại không lấy đó làm buồn. Nếu có ai lỡ chê Bông học kém là Bông lại xù lông lên: "Bố mẹ cháu bảo không cần học giỏi, học giỏi thì sau này chắc gì đã nổi tiếng, ăn nhau là phải xinh đẹp và khôn khéo. Thời buổi này, học giỏi thôi chưa đủ đâu".

Đúng là so với tuổi thì Bông có vẻ biết suy nghĩ phức tạp hơn các bạn rất nhiều. Nhưng liệu các suy nghĩ của Bông có đúng đắn và phù hợp với lứa tuổi của Bông hay không. Không thể trách Bông, Bông đáng khen ở chỗ em rất biết nghe lời cha mẹ. Ở tuổi của Bông, em chưa thể phân biệt được điều gì là đúng cho mình. Có tư tưởng sau này thành tài là tốt, nhưng điều này không có nghĩa là bỏ qua tất cả thực tại để mong đạt được đỉnh cao danh vọng và nổi tiếng. Đó là chuyện của tương lai, còn với tuổi của Bông bây giờ, điều cần thiết là phải học tập và vui chơi cùng bạn bè. Tham gia các hoạt động nghệ thuật là tốt nhưng phải với mục đích phát triển tài năng của Bông chứ không phải chỉ làm "bàn đạp" cho Bông nổi tiếng sau này.

Có trách ở đây là trách bố mẹ Bông đã đặt quá nhiều niềm mong đợi ở con mà vô tình tạo cho con một lối sống xa rời thực tế, xa rời bạn bè và luôn huyễn hoặc về mình.

Theo Afamily