Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Con muốn... là con


"Đồ cứng đầu, cứng cổ!". Con không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu con nghe câu nói đó từ ba mẹ. Câu trả lời của con là không muốn ba mẹ cứ nhắc mãi điệp khúc đó với con.


Tại sao con không được làm theo ý mình dù biết điều đó là đúng? Tại sao chuyện gì con cũng phải xin phép ba mẹ dù đó chỉ là một chuyện cỏn con như mua đôi dép, cái nón? Trong khi đó, bạn bè con có thể phóng xe máy đến trường, có thể tụ tập đi chơi từ sáng đến tối để thư giãn sau khi thi xong học kỳ; có thể vào quán xá có nhạc xập xình... mà chẳng hề "hư thân mất nết"; chẳng hề bị đánh giá là "mất dạy" theo cách nói của ba mẹ...


Con muốn là con. Mười bảy tuổi, mẹ đã đi thanh niên xung phong. Mười bảy tuổi, ba đã hùng hồn khoe chiến công "cua" được rất nhiều bạn gái cùng trang lứa. Còn con, mười bảy tuổi chỉ là búp bê trong tủ kính để ba mẹ ngắm nhìn. Sao lại có sự bất công như vậy? Đâu phải vì thế hệ của ba mẹ ít cạm bẫy hơn mà mọi người được tự do sống với sở thích của mình ? Đâu phải vì xã hội bây giờ quá phức tạp mà chúng con - cũng đã mười bảy tuổi - bị giam cầm trong những suy nghĩ độc đoán, thiển cận của những người làm cha mẹ?


Hãy nghe con nói một lần, dù có thể những lời này sẽ bị ba mẹ cho là "hỗn hào" nhưng con không thể im lặng chịu đựng để sau này chính mình phải hối hận. Hãy nghe con nói để hiểu và chia sẻ với những suy nghĩ của lứa tuổi chúng con, để giúp chúng con vượt qua những cạm bẫy của cuộc đời thay vì cấm đoán...


Con muốn nói với ba mẹ con đã lớn rồi. Vì vậy, con muốn được cư xử như với một người lớn...

Theo NLĐ