Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Tấm lưng trần


Trưa, đợi xe buýt quá lâu mà cuộc hẹn tới gần, tôi vẫy vội ông xe ôm gần đó. Ngồi phía sau ông, tôi chợt nhận ra đã lâu lắm mình không ngắm nhìn một tấm lưng.

hình minh họa


Hình ảnh đầu tiên hiện về là tấm lưng của ba. Ba có tấm lưng rất to, mẹ thường hay đùa "tấm phản của nhà mình". Thuở bé, tôi hay nhảy lên lưng ba chơi trò cưỡi ngựa. Mỗi lần ra biển, tôi đều trèo lên tấm lưng to bè ấy để ba đưa ra thật xa bờ. Ba thường nhân lúc không để ý, kéo tay để dạy tôi tập bơi, nhưng tôi một mực ôm chặt lấy tấm lưng, không chịu buông.


Buổi trưa, tôi thích thú nhảy cà tởn trên cái lưng nằm úp của ba, cứ thế, ba nằm im để tôi đùa giỡn. Ba khoái cái khoản được tôi đạp lưng, đứng trên lưng và đi lại, dùng gót bàn chân để đạp lên những chỗ đau nhức, đặc biệt là hai bên bả vai, đốt sống. Hồi nhỏ, tôi ghét cái việc đó, chán phèo vì cứ phải đi đi lại lại. Lúc đó, tôi không biết rằng sẽ có khi tấm lưng ấy mỏi mệt, chẳng còn sức để thở than với tôi.


Cứ mỗi lần ba chở đi học, tôi chỉ muốn nép mình sau tấm lưng trần để chống nắng, tấm lưng to bè của ba che hết cả người tôi. Ngồi sau, tôi khoái chí để gió đùa tóc bay. Tôi đi học xa, mỗi lần về thăm nhà, lại thấy tấm lưng già cong cong trong dáng đi của ba. Cái sở thích ngày trước của ba cũng không còn. Mỗi đêm, tôi nghe thấy tiếng trở mình nặng nhọc, dù cố không gây tiếng động, nhưng tôi biết lúc đó ba đang gồng mình vì giấc ngủ êm của tôi.


Má kể, lần đầu gặp, ba cởi trần hì hục lợp mái nhà trong cái nắng đổ lửa. Tấm lưng to lớn, chắc khỏe của ba khiến má đỏ mặt. Tấm lưng cong cong, những hạt mồ hôi lấp lánh phản chiếu trong nắng, như rải những hạt pha lê bé xíu.


Tấm lưng ông xe ôm không đủ lớn để che hết cái nắng Sài Gòn, bỗng dưng, tôi thèm được ôm tấm lưng trần của ba!


Theo PN