Con chẳng còn nhớ rõ, mình biết trách ba từ bao giờ. Từ khi con bắt đầu đi học, thấy bạn bè có ba tới đón, mua kem cho ăn và còn thơm vào má khi chúng khoe được điểm 10? Từ khi nhóm bạn tự hào kể về ba của bọn chúng, những người đàn ông biết làm mọi thứ trong nhà, biết cả xếp những chiếc xe ô tô bằng gỗ và bằng giấy? Hay từ khi nhận ra lúc nào con đi thi, nhìn ra cổng trường cũng chỉ có bóng mẹ thui thủi trong khi bạn bè xung quanh luôn có cả ba mẹ...
Hồi nhỏ, con luôn ao ước được có ba bên cạnh, như những đứa bạn của mình. Lúc ấy, trí óc non nớt của con đã biết tự an ủi rằng, ba đang ở một nơi rất xa để làm việc và rồi một ngày nào đó sẽ trở về với hàng đống kẹo bánh, quần áo mới khiến bọn bạn sẽ phát thèm. Lớn lên một chút, con hiểu có một người rất trẻ đã mang ba đi và sẽ chẳng bao giờ có thêm ba ở mái nhà lịu địu hai mẹ con này. Con giận ba sao không cần con, sao không biết những mong mỏi đợi chờ của con và không thấy bao nhiêu khó khăn chật vật mà mẹ gặp phải khi đơn độc chống đỡ. Lần đầu tiên, mong ước có ba bên cạnh trong con trở nên nguội lạnh.
Càng ngày, con càng giận ba hơn. Con trách cứ ba làm bóng dáng mẹ những buổi chiều trở nên cô quạnh. Con trách cứ ba chẳng bao giờ chủ động hỏi: "Con sống có tốt không?", mặc dù mỗi năm mình vẫn gặp nhau một hai lần ở nhà nội. Con trách cứ ba vì đã im lặng khi những đứa em có chung một nửa dòng máu với con hồn nhiên gọi "ba mẹ" khi kể về ba... Những hờn trách cứ chồng lên nhau và trong con, ba trở thành người không thể tha thứ.
Nhưng rồi, mỗi một ngày trôi qua, con lại lớn thêm một chút. Con đã hiếu thắng và vấp ngã, đã hiểu cảm giác được thương yêu lẫn nỗi đau đơn độc. Con đã mất mát đủ để hiểu rằng không ai có thể thay đổi được quá khứ và khoảnh khắc hiện tại mới là điểm để bắt đầu. Lòng con thấy nhẹ nhàng hơn.
Con đã nghĩ rằng, chẳng bao giờ có thể từ bỏ những hờn trách mà con đã ôm chặt bao nhiêu năm qua. Nhưng lòng con đã tha thứ cho ba rồi. Lời tha thứ muộn để con, ba, người con gọi là "dì", những đứa em nhỏ dại và cả mẹ sẽ nhẹ lòng hơn. Lời tha thứ muộn để làm dịu lại nỗi đau trong lòng mẹ, lòng con, dịu lại những vướng mắc chắc chắn sẽ có trong lòng ba, "dì" và những cảm giác áy náy mà các đứa em sau này sẽ gặp phải.
Theo PN