Cô con gái út của chúng tôi có được một "form" người thật đẹp. Tuy nhiên, vợ tôi không còn đi mua sắm cho con bé được nữa. Đám con gái "choai choai" bây giờ nhìn bạn bè, xem trên các tạp chí để định hình cách ăn mặc, chứ chúng không đón chờ ở sự cho quà của cha mẹ.
Con bé tự mua sắm, đó là điều tất nhiên. Những đồ nó mua đại loại giống như thế hệ "chanh cốm" mà người lớn nhìn mãi vẫn chưa định hình tại sao cái dải áo lại vắt chéo, tại sao áo ngoài lại ngắn ngủn lòi ra cái áo bên trong rất dài, hai tay áo có khi hai màu. Cứ đi vào các trung tâm mua sắm sang trọng hoặc các rạp chiếu phim, cửa hàng ăn mà gặp một đám choai choai như thế, sẽ thấy vài cậu con trai đầu tóc nhuộm màu, mặt xinh như con gái da trắng môi đỏ. Các cậu này đi giữa một đám bạn gái, ăn nói nhí nhảnh, cũng ăn vặt, cãi cọ om xòm "bà bà tôi tôi". Nếu lắng nghe sẽ thấy lời ăn tiếng nói cũng khác thường. Bà xã tôi thì coi đứa con gái của mình là một nỗi khó khăn, nhiều khi bất lực. Cô ấy nói: "Nó cá biệt nên đau đầu cha mẹ lắm". Đùng một cái con bé thích cái này, đùng một cái lại thay đổi. Mà lần nào con bé cũng có lý lẽ của mình, luôn chứng minh là nó đang cố gắng tìm được con đường tự khẳng định mình, con đường rất đặc biệt, không phải con đường cũ mà mọi người thường đi. Con bé phê phán cả nhà trường, chê ông thầy này bà thầy kia, chê các môn học ngớ ngẩn và nhàm chán. Trường đại học với nó chán phè, nên con bé hay cúp cua và nợ rất nhiều môn. Nhưng cũng phải nói rằng con bé biết làm cho bố mẹ hy vọng rằng nó có cá tính, có hiểu biết và dám làm. Thậm chí bà xã tôi còn nói nó có tư tưởng lớn, không giống lũ bạn chỉ cố học hành và mục đích là làm vui lòng các nhà tuyển dụng. Con bé thì có tư tưởng sẽ làm chủ, còn thuê hẳn một gian nhà để làm nơi thiết kế quần áo. Tất nhiên, con bé tham khảo rất nhiều qua tạp chí, qua phim ảnh, nhưng biết sáng tạo ra theo kiểu của mình. Nó mua những máy ảnh xịn, kể cả ống kính, chân kính cho đến tủ sấy, hết nhiều tiền lắm. Tất nhiên nữa là con bé xin tiền cha mẹ.
Bây giờ đám con gái rất muốn mình có cá tính. Các cô ấy nói: "Ngay các người đẹp đi thi trên thế giới, đâu phải đã là các cô đẹp nhất. Bây giờ cứ mở bất cứ cuộc thi sắc đẹp nào mà xem, cũng nhiều con gái đẹp lắm. Rồi từ đó thành sao, được mời đóng phim hay các hợp đồng quảng cáo độc quyền. Nhiều cô đi làm kinh doanh, nhờ vào uy lực của sắc đẹp để ngoại giao, giành được các hợp đồng béo bở. Nếu không thì cũng làm cây cảnh cho đại gia giao dịch, làm ăn... Chẳng có tài cán gì, chỉ đẹp thôi thì có xuất hiện ở các bộ phim nhan nhản cũng chẳng ai nhớ. Loạn các diễn viên, các ngôi sao mặt mũi xinh đẹp hẳn hoi mà không được ai nhớ. Vì thế, đẹp phải đi đôi với tài, với cá tính nổi trội! Ngay từ lúc ngồi ghế nhà trường cũng phải là đứa có cá tính. Tôi nói: "Đấy, bây giờ cứ mê cá tính, không thích hiền dịu nữa rồi, nên mới nảy nòi ra những vụ đánh đập nhau trong nhà trường, rồi quay phim tung lên mạng bêu riếu quảng bá hình ảnh thảm bại của đối thủ. Nếu mà tôn trọng đức tính dịu dàng của con gái truyền thống thì làm gì có. Cá tính cho lắm vào!". Con gái tôi bây giờ có thân hình đẹp, biết hết cá kiểu sống của đám tuổi trẻ, biết tiêu tiền một cách sành điệu và ra vào chốn ăn chơi, nơi sinh hoạt cao cấp không hề lúng túng, rất thạo là khác. Ai cũng nói em bé sành điệu hơn mẹ nhiều. Mẹ nó ngày xưa bằng tuổi đó làm gì biết tự tin kêu các món ăn từ menu thạo như con bé hiện nay. Các cô gái mê cá tính không nghĩ gì đến việc ham học, ham làm, tiết kiệm và ý tứ chăm sóc người xung quanh. Ai mà có những đức tính ấy là loại cổ rồi. Loại đi hầu hạ người khác và ra cuộc đời không có tên ở lớp thượng lưu, sành điệu. Bây giờ phải biết tự đánh bóng bản thân, phải khó tính, đòi hỏi, phức tạp, có như thế mới không bị ai bắt nạt. Còn chuyện e lệ kín đáo khiêm nhường ư? Đó là những từ... cổ! Thời buổi cạnh tranh và quảng cáo, ai hét to, ai gây ấn tượng mới thành công. Chẳng thế thì người ta tạo ra xì căng đan làm gì? Con gái có cá tính đã được hiểu như thế. Sự độc đáo bây giờ có nghĩa là làm sao tạo ra thứ gì đó thiên hạ không được giống như mình... Theo Afamily |