"Con chỉ muốn mẹ bớt gánh nặng phải lo cho con. Nhà các bạn ấy có cả bố cả mẹ kiếm tiền nên rất giàu, mất một ít có sao đâu". Nghe cô giáo nói muốn trao đổi với chị về Minh Hạnh - con gái chị, chị Liên nghĩ chắc cô lại nói với chị về chuyện dành thời gian cho con học ôn thi để sắp tới đi thi toán thành phố nên chị tranh thủ sắp xếp công việc để đến sớm cho kịp giờ hẹn. Không phải nói ngoa nhưng chị Liên tự hào về con gái lắm. Ngày xưa, khi con bé mới 2 tuổi, bố nó bỏ đi theo người đàn bà khác, một mình chị chèo chống quyết nuôi con một mình mà không có ý định đi bước nữa. Vốn quen sống dựa vào chồng nay phải bươn chải kiếm sống, bố mẹ đẻ chị cũng không khá giả nên mẹ con chị Liên cũng chỉ có cuộc sống bình dân mà thôi. Nhưng được cái con bé càng lớn càng xinh, lại học rất giỏi, hầu như năm nào cháu cũng được đi thi học sinh giỏi cấp quận. Năm nay con bé còn được giải nhì quận và được đi thi cấp thành phố, bảo làm sao mà chị Liên không mừng cho được, bao nhiêu công chị chăm sóc cho con. Theo lời cô giáo thì sự việc diễn ra không chỉ một lần. Có lần, bạn ngồi ngay bên cạnh Minh Hạnh mới mua một cuốn truyện mới và mang đến lớp cho các bạn đọc cùng. Thế mà gần đến giờ về không thấy truyện đâu. Cô giáo yêu cầu tất cả các bạn xếp hết đồ trong cặp sách của mình lên bàn thì phát hiện Minh Hạnh có cuốn truyện giống hệt như vậy. Nhưng hỏi thế nào đi nữa thì Minh Hạnh vẫn khăng khăng đó là truyện của em mới mua chứ không phải lấy của bạn, cho dù cả lớp biết thừa là Minh Hạnh chẳng mua truyện bao giờ. Không có bằng cớ gì, cô giáo đành bỏ qua. Những tưởng sau lần đấy, Minh Hạnh sẽ thay đổi tính nết, nhưng em vẫn tính nào tật đấy. Cô giáo chưa kịp hẹn mẹ em lên gặp để trao đổi vấn đề này thì tuần trước Minh Hạnh lại lấy trộm tiền trong ví của bạn và vô tình bị một bạn khác chụp được ảnh. Dù điện thoại của em này chụp ảnh không được rõ nét nhưng ai nhìn vào cũng nhận ra Minh Hạnh đang rút tờ 100 nghìn đồng từ ví của bạn ngồi gần đó. Như bị dội một gáo nước lạnh, chị Liên không biết nói gì. Chị nhớ lúc đó chị chỉ biết lắp bắp mấy câu gì đó đại ý là cô giáo cứ làm nghiêm để cháu còn biết sai mà sửa đổi. Trong lòng chị lúc này tê tái và rối bời vô cùng. Chị không buồn vì con bị kiểm điểm hay hạ hạnh kiểm, mà chị buồn cho hoàn cảnh của hai mẹ con. Câu giải thích của con càng làm chị thấy đau đớn vô cùng: "Con chỉ muốn mẹ bớt gánh nặng phải lo cho con. Nhà các bạn ấy có cả bố cả mẹ kiếm tiền nên rất giàu, mất một ít có sao đâu". Ôm con vào lòng, chị Liên gạt đi giọt nước mắt mà nói với con: "Mẹ con mình bắt đầu lại từ đầu con nhé. Từ nay, mẹ sẽ dạy con các bài học về sự trung thực, tính thắt mắt, tiền bạc, công sức lao động và người giàu, người nghèo... con nhé...".
|