Đến bây giờ tôi vẫn còn day dứt bởi câu nói của đứa con trai vừa mới lên 10. Thằng bé rất ngoan, biết yêu thương mẹ. Hè vừa qua cháu nói thích học cờ vua nên tôi mời thầy về nhà dạy cho cả đám anh em con cô con cậu. Những ngày đầu tiên cháu học nổi trội trong nhóm, được thầy khen. Nhưng càng về sau cháu lơ là và thầy không hài lòng. Tôi động viên con trai cứ cố gắng vì học cờ để tư duy tốt hơn.
Lớp học cờ vẫn tiếp tục, con trai đã ngoan hơn. Sau buổi học tôi đến bên con thì giọng cháu hết sức mệt mỏi: "Mẹ thấy hôm nay con có ngoan không? Con đã cố gắng hết sức". Thương con đến thắt lòng nên nhiều đêm thao thức, tôi nhận ra sự sai lầm của mình trong cách dạy con. Tôi đã khiến con cảm thấy bị áp đặt và không có sự chọn lựa. Tôi đã lấy quyền lực của cha mẹ để gạt phăng yêu cầu chính đáng của con. Con tôi đã bị tổn thương. Tôi hối hận quá nên quyết định gọi con đến và nói lời xin lỗi con nhẹ nhàng: "Mẹ đánh con là mẹ sai rồi. Con tha lỗi cho mẹ...!". Con trai ôm tôi thật lâu rồi nói: "Mẹ ơi... con không giận mẹ đâu, con thấy mình có lỗi nên mới bị mẹ đánh đòn. Con đã cố sửa chữa để mẹ vui nhưng con không thể thích môn cờ vua nữa. Mẹ cho con nghỉ học có được không?". "Dĩ nhiên rồi, nếu con thật sự không yêu thích".
|