Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Người chị cao cả


Chị dường như chưa bao giờ biết mè nheo vì bố mẹ thương tôi hơn và cũng chưa bao giờ mở miệng nói: "Mẹ, sao mẹ mua đồ tốt đồ đẹp cho em, mà không mua cho con" như những đứa trẻ khác.


Gia đình nghèo khổ, bữa đói bữa no, có hôm bố mẹ đi làm để chị một mình ở nhà... Lớn lên đi học, nhiều năm liền chị thường mặc đồ cũ, tập sách là xin của người anh họ lớp trên về sử dụng lại.


Năm chị học lớp 7 cũng là lúc mẹ sinh tôi. Chị phải vừa đi chợ, nấu cơm cho ba mẹ đi làm, vừa đi học, vừa trông em... Mỗi lần tôi khóc là mỗi lần chị bị đòn vì mọi người cho rằng chị không trông em cẩn thận. Người xưa nói thật đúng, "thương con đỏ bỏ con đen", dường như tất cả mọi ưu ái mẹ đều dành cho tôi. Giờ nghĩ lại tôi thấy chị thật tội nghiệp.


Tôi nhớ nhất là lần mình ngỗ nghịch hất tung chén cơm xuống đất trước mặt bố. Bố đã đánh tôi nhưng tôi chẳng thấy đau, vì người chịu đòn không phải là tôi mà là chị. Chị vừa ôm tôi, vừa bị đánh và cũng vừa hét lên: "Bố ơi! Bố thương con đừng đánh em nữa". Câu nói ấy, cùng với mấy lằn roi tím thâm trên lưng chị khắc vào tim tôi tình chị em thiêng liêng cao quý!


Lúc thi trượt đại học cũng là khoảng thời gian tồi tệ nhất với tôi. Bố một mực bắt tôi phải xét nguyện vọng 2 một ngành tôi chẳng thích để học đại học, trong khi tôi đã đậu cao đẳng ngành mình thích. Lúc ấy, chị chính là người đứng ra khuyên bố, đồng thời giúp tôi có đủ nghị lực để đấu tranh cho tương lai của mình. Lần tôi về xin tiền mua máy ảnh để phục vụ việc học, bố mẹ không có tiền, chị đã bán một chỉ vàng mà chị phải vất vả kết từng hạt cườm ròng rã một năm mới có được. Đưa tiền cho tôi mà mắt chị rưng rưng: "Ráng học nghe em".


Dù chưa bao giờ bày tỏ với chị, nhưng lòng tôi lúc nào cũng biết ơn người chị giàu đức hy sinh.


Theo PN