Ba là thợ mộc, hình như cũng không hẳn, ba còn là thợ sắt, thợ nước, thợ điện... nói chung là "thợ đụng" của gia đình. Ba chỉ còn một tay phải, cánh tay trái đã nằm lại trên chiến trường chống Pháp. Vậy mà bao nhiêu chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều có dấu bàn tay phải lẻ loi nhưng mạnh mẽ của ba.
Con gái đi lấy chồng xa xôi ngàn cây số, ba vẫn lặn lội vào thăm khi nghe vợ chồng con thông báo vừa mua được nhà. Bước vô căn nhà nhỏ xíu, thấy giỏ xách vợ chồng đi làm về để tạm trên nền nhà, bữa ăn cả nhà cũng dọn trên nền gạch, ba nói chàng rể chở ba đi một vòng, mua mấy cây gỗ, ván, đinh, về đóng một cái bàn tạm nhỏ nhỏ. Con gái mua một miếng vải phủ lên, thành cái bàn ăn cơm của cả nhà. Mấy bữa sau ba về quê, tự thiết kế rồi gom gỗ đóng một cái tủ, gửi theo xe đò vô cho con, dặn dò: "Đồ đạc đi làm về bỏ vô tủ, dù nhà chỉ có hai vợ chồng son cũng phải ngăn nắp".
Ảnh: Gettyimages
Vô tới thành phố, cái tủ mới chỉ là một mớ ván và cây có mộng, có ngàm, kèm theo một bản vẽ có hướng dẫn đầy đủ và một bọc đinh ốc vít, tay nắm cửa. Chồng nhìn bản vẽ, đống ván, cười cười: "Cuối tuần anh làm nghe, mà không biết anh có làm được không, hay mình kêu ông thợ mộc ngoài xóm...". Cuối tuần một, rồi cuối tuần hai, ba điện vô hỏi: "Tủ đẹp không con?". Con gái ầm ừ lảng qua lảng lại. Ông già thở dài: "Chưa ráp hả con? Biểu chồng con nó ráp cho, chớ con bầu bì vậy...".
Tức khí ông chồng hẹn cuối tuần mãi, con gái quyết ra tay "dựng lại cơ đồ". Bỏ một ngày ra cặm cụi, chỗ nào chưa khớp thì gọi điện hỏi ba. Cũng không khó lắm, vì thiết kế của ba cực kỳ khoa học và tiện lợi. Cuối buổi chiều, cái tủ hiện ra đẹp hoành tráng, có cả bánh xe bên dưới để con gái đẩy qua đẩy lại trong nhà, kiếm chỗ kê cho phù hợp. Anh chồng đi làm về sững sờ trước thành quả của vợ, suốt buổi tối vừa gia cố lại tủ, vừa thán phục chân thành: "Đúng là con gái ông thợ mộc!".
Dần dần, những ngăn tủ đầy lên. Con gái cất vào đó từ sách vở, quà tặng, đồ kỷ niệm cho đến quần áo, chén đũa, và cả đồ chơi của hai đứa trẻ tiếp nối nhau ra đời. Không hiểu sao, mỗi lần xếp những thứ hỗn độn bên trong, đóng cánh cửa tủ, con gái lại thấy như có bàn tay ai đó vừa dọn dẹp cho nhà cửa ngăn nắp gọn gàng hơn.
Ba mất một năm thì con gái chuyển nhà. Ngày dọn nhà, mở chiếc tủ của ba, thấy hình như mình đã cất vào đó không chỉ áo quần vật dụng. Gỡ từng cánh cửa tủ, con gái ông thợ mộc khóc, nước mắt rơi xuống những mảnh ván người cha nghèo đã gom góp cho con. Người giờ đã đi qua bên kia bờ sinh tử, còn lại đây cánh cửa rưng rưng khép mở một tấm lòng...
Theo PN