Mới học xong lớp 1, ngày con theo nội về quê, mẹ chỉ sợ con nhớ nhà trong khi con thì cứ cười tươi.
Con đi rồi, nhà trở nên trống trải. Ba thèm nghe tiếng con dạy em đọc bài, nhớ tiếng con hay gọi hỏi ba điều gì đó, lại thương cả tiếng con và em "cãi nhau". Mẹ đi ra đi vào lẩm bẩm, "nhớ con gái quá", rồi tự hỏi "không biết con gái lớn bây giờ làm gì?". Mẹ giục ba gọi điện cho con hoài. Buổi tối đầu tiên chị Hai vắng nhà, em nằm im trên sofa, không đi chơi, không xem tivi, còn tự nhiên nói làm cả ba và mẹ giật mình: "Mẹ ơi, không có chị Hai chơi với con, buồn quá!". Ba mẹ phải tìm mọi cách dỗ dành. Nhìn bàn học của con, sách vở đã xếp ngay ngắn, ba lại nhớ những bữa con bày bừa bộn, nhớ cái dáng nhỏ xíu của con ngồi nắn nót viết chữ...
Tuần đầu tiên, ngày nào ba mẹ cũng thay phiên gọi cho con. Tuần này con ở nhà nội, tối ngủ với ông bà nội, ba mẹ bữa nào cũng phải dặn con ngủ ngoan, đừng có... đạp ông bà. Con khoe ăn đủ thứ trái cây. Nhưng được mấy bữa, con bảo ở nhà nội buồn. Ba phải gọi cậu út lên nhà nội đón con về nhà ngoại, cách đó gần hai chục cây số.
Về ngoại, có chị con của cậu Hai, con vui hơn vì được chiều chuộng thay vì phải nhường em như ở nhà nội. Nhà ngoại có nhiều trẻ con hàng xóm nên con có thêm nhiều bạn. Chơi chán, chị dạy con học bài. Các cậu, các dì còn đưa con đi chơi công viên.
Thấm thoắt là hết một tháng hè. Lúc đón con ở nhà ngoại, thấy con bịn rịn với chị, bộ mặt ỉu xìu, ba phải "dụ" con rằng về nhà sẽ có hồ cá, rằng sẽ đi biển chơi như ba đã hứa. Có vậy, mắt con mới sáng lên một chút, rồi lí nhí thưa mọi người lên xe.
Con về, nhà không còn vắng lặng nữa. Chị em chơi một lát lại "gây" nhau; đồ chơi lại bày lung tung; ba mẹ lại phải la rầy con... Nhưng ai cũng vui. Nhất là em, không còn nói "con buồn" nữa! Con có biết vì sao không? Vì nhà mình ai cũng thương yêu nhau nên thiếu một người là những người khác thấy buồn ngay.
Theo PN