Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Em trai bé nhỏ


Khi mẹ nói: "Con sắp có em rồi đấy", chị sửng sốt vô cùng. Không biết là giận, buồn hay gì gì nữa, chị đã hét toáng lên: "Con đã 14 tuổi rồi, con không chịu đâu".


Thế rồi một ngày kia, chị thấy mẹ quằn quại đau đớn, ai ai cũng lo lắng cho mẹ. Chỉ có chị là thờ ơ đứng nhìn. Em đã ra đời vào buổi chiều hôm ấy. Mọi người vui mừng, rối rít nhìn em trìu mến, rồi thơm em, bồng em. Chỉ có chị tức tối trong lòng, vì hình như chị đã bị bỏ quên.


Em biết không, có lần chị giận dỗi đi ngủ mà bụng đói meo. Không ai dỗ ngọt chị câu nào, làm chị tức muốn chết. Lý do chỉ vì chị đã bỏ mặc em khóc mà không dỗ. Thế là chị bị mẹ mắng. Rồi bố mắng chị vì tội nấu cơm nhão nhoét, không ăn được. Chị tủi thân vô cùng. Lần đầu tiên nấu cơm thì sao mà ngon được chứ. Chị cũng hay bị mắng vì đi học về muộn. Từ khi có em, chị không còn được bố mẹ đưa đón như trước, lúc nào cũng phải lóc cóc xe đạp trên đường.


Nhưng một hôm đi học về, chị thấy một mẩu giấy trên bàn ăn viết: "Em ốm nặng, bố mẹ đưa em vào viện. Con về tự lo cho mình. Bố mẹ". Chị không hiểu sao lại bật khóc rồi luống cuống lấy xe đạp, dắt xe ra ngoài cổng và thế là chị đạp, đạp thật nhanh, chị cũng không biết mình đạp đi đâu nữa... Khi xe đạp dừng lại, chị nhận ra mình đang đứng ở cổng bệnh viện, chị hỏi bảo vệ rồi chạy vào khoa Nhi. Từ khoa Nhi, chị được chỉ đến phòng hồi sức cấp cứu.


Đứng ở ngoài, chị thấy em nằm đó, da nhăn nheo, bé tí tẹo. Chị chợt cảm nhận rằng, chị có thể mất em. Ngay lúc đó, chị mới thấy rõ, chị yêu em vô cùng. Chị yêu em lúc em tập lẫy, tập bò, tập đi, lúc em cầm chai sữa tu ừng ực. Chị yêu em lúc chị bón bột cho em bẩn hết cả mặt mũi, quần áo. Chị yêu em cả khi em ngồi sau xe của chị nói bi bô. Chị yêu em tất cả, yêu nhiều lắm em có biết không?


Khi mẹ sinh em ra, chị biết rằng mẹ đau đớn như thế nào khi sinh chị. Từ khi có em, chị mới hiểu cảm giác đói bụng khi giận dỗi. Từ khi có em, chị mới biết nấu cơm là thế nào...


Em biết không, sự hiện diện của em đã làm cuộc sống của chị không bao giờ tẻ nhạt. Chị hạnh phúc khi phát hiện ra rằng mình cao thượng hơn, vị tha hơn và biết yêu thương mọi người hơn.


Nguyễn Thị Nết
Theo PN