Mẹ nóng tính, thường la mắng, quát nạt làm cho con hay sợ sệt. Con lỡ đánh mất cái gì, hư hỏng vật nào hay có những gì cần chia sẻ, con chỉ về thủ thỉ tâm sự với bà ngoại.
Hôm qua, chờ đến lúc mẹ phóng xe ra cửa, con mới thỏ thẻ: "Mẹ mua bút cho con nhé. Con bị mất bút rồi". Mẹ biết, vì sao con lại chọn thời điểm đó để nói, vì lẽ, khi ấy mẹ sẽ không la mắng, hay đánh đòn con được. Một lần nữa, con làm mẹ phải tự soi lại mình.
Mẹ nhớ, ngày xưa mỗi khi đi học về, mẹ có biết bao nhiêu điều để kể với bà ngoại. Từ chuyện bạn bè trong lớp, thầy cô giáo đến chuyện mẹ thích, không thích người nào... mẹ cứ líu lo, liếng thoắng với bà ngoại mà không hề sợ sệt. Bà ngoại chỉ lắng nghe, lâu lâu mới góp ý, bình luận như thế là tốt hay xấu; nên ứng phó như thế nào. Mẹ và bà ngoại giống như đôi bạn.
Mẹ cũng đã từng nghĩ, rồi mình sẽ là một người mẹ như vậy. Thế mà giờ đây, khi đã có con, mẹ lại giống như một "bà kẹ". Có lẽ áp lực công việc quá nhiều, cộng thêm với nhiều nỗi lo toan khác, đã làm cho mẹ ngày càng bẳn tính hơn chăng?
Hôm trước, mẹ tình cờ chứng kiến cảnh hai mẹ con nhà nọ. Cậu bé trạc tuổi con, và cũng nghịch ngợm, táy máy, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Nếu là mẹ thì chắc hẳn đã cáu rồi, thậm chí có thể cho con vài phát vào mông. Thế nhưng, người mẹ ấy đã kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của con, hướng con sang những câu chuyện khác làm gợi trí tò mò để con quên "mục tiêu" trước mắt. Việc ấy tưởng chừng như bình thường, vậy mà sao đối với mẹ lại trở nên khó khăn đến thế.
Con của mẹ đã bắt đầu lớn, đã có bạn bè, có những mối quan hệ khác ngoài gia đình. Vậy mà, mẹ vẫn chưa tìm được cách để làm bạn với con. Mẹ không muốn giữa hai mẹ con mình có một khoảng cách "im lặng đáng sợ" như thế....
Làm bạn với con quả thật không dễ dàng. Mẹ sẽ cố gắng nhiều hơn để thiết lập trở lại "kênh" giao tiếp với con, con trai nhé!
Theo PN
|