Trước đây, tôi vốn lười lên mạng, khi cần gì cứ nhờ ông xã tìm giúp, chuyện chát, meo, bờ lốc bờ liếc... tôi hoàn toàn mù tịt. Ấy vậy mà từ khi có con, mọi chuyện thay đổi hẳn. Lần đầu tiên làm mẹ, tôi không khỏi hoang mang, lo lắng, nhất là khi chúng tôi lại sống riêng, không có ông bà nội ngoại gần bên. Là dân kỹ thuật, lại khá rành rẽ chuyện lướt net nên chồng tôi hay cập nhật cho tôi những kiến thức về cách chăm sóc sức khỏe sinh sản, chuyện nuôi dạy con cái. Nhờ lướt mạng mà tôi đã trở thành "thầy thuốc của con" lúc nào không hay. Tài đoán bệnh cho con ngày một "siêu" nhờ tôi liên tục lên mạng cập nhật thông tin. Chuyện gì không biết, tôi cứ nhảy vô Google, gõ vài từ khóa, thế là tìm ra nguyên nhân bệnh của con. Tôi làm quen được các bà mẹ khắp nơi để nghe chỉ bảo kinh nghiệm. Chỉ cần một dấu hiệu nào khác lạ xuất hiện trên cơ thể con bé nhà tôi là tôi có thể phỏng đoán: nào là nổi ban, hay là trái rạ, hay nặng hơn là khối u. Con âm ấm sốt, bỏ ăn bỏ bú là thể nào tôi cũng cảnh giác với sốt xuất huyết, tay chân miệng... Chuyện ăn uống dinh dưỡng, vệ sinh cho con, tất tần tật tôi đều tham khảo những tài liệu trên mạng. Lợi thì có lợi, nhưng dần dần tôi như bị "ám" bởi cả rừng thông tin. Thấy vợ chồng tôi nuôi con theo kiểu ấy, má tôi sốt ruột: "Tụi bây vẽ chuyện. Ngày xưa, nhà ai cũng cả chục đứa con, bỏ lăn lóc, có được uống sữa ngoại là gì đâu vậy mà vẫn lớn lên trùi trũi, cũng làm ông này bà nọ...". Tôi cãi: "Thời buổi bây giờ khác rồi má ơi. Lên mạng tìm kiếm thông tin rất có lợi cho việc chăm sóc con, kiến thức mở mang, tình cảm vợ chồng, con cái thêm gắn bó...". Sáng hôm trước, tự nhiên con bé con nóng hầm hập trong khi chồng đang bận trực tại nhà máy. Một mình ở nhà, năm mười phút là tôi lại đo nhiệt độ cho con, vừa đo lại vừa lo lắng, mùa này đang dịch sốt xuất huyết, đang là đề tài nóng sốt trên mạng, biết đâu con mình... Gọi điện cho chồng, anh cũng hốt hoảng mà bảo: "Hôm qua anh lên mạng, đọc tin bệnh viện nhi đồng đang quá tải bệnh nhi bị tay chân miệng, không trị kịp là coi chừng chuyển sang viêm màng não...". Đến trưa, con bé sốt cao hơn, tôi đã hết kiên nhẫn, gọi điện thoại thông báo cho nội ngoại hai bên là sẽ ẵm con đi bệnh viện. Chồng tôi lật đật từ nhà máy về. Ở bệnh viện, sau một hồi thăm khám, chị bác sĩ cười cười: "Con bé không sao cả, chỉ sốt do mọc răng thôi". Thì ra, con bé đã mười mấy tháng mà chưa chịu lên cái răng nào, bây giờ mới chịu nhú cái nướu trăng trắng kèm theo sốt nhẹ. Tôi bị má mắng cho một trận vì cái tội "nuôi con mà cứ dựa vào nét niếc!". Làm mẹ thời @ quả là không dễ chút nào. Theo PN |