Hôm qua vừa "tẩn" cho Kabu một trận. Chắc là mẹ mạnh tay nên "chàng" vừa khóc vừa bảo: "Mẹ ơi, đừng đánh con nữa". Nghe cũng tội! Mình vừa thương con vừa bực mình. Đã đọc bao nhiêu sách báo online lẫn offline về kinh nghiệm đối phó với "khủng hoảng tuổi lên ba" nhưng vẫn phải lôi roi ra cho cu cậu một phát vào mông. Mình đánh nó phần vì tức, nhưng tức vẫn có thể kiềm chế được, phần nhiều là... sợ. Mình sợ gì? Sợ nhiều thứ lắm. Sợ con nghịch dại rồi ngã giống như hồi đi chơi phải khâu mất mấy mũi mà hậu quả là một cái sẹo Bao Công trên trán; lớn lên xấu trai rồi mẹ lại phải khổ công "tìm vợ" cho con. Sợ con không biết cách cư xử để ra đường người ta mắng như hôm trước bị ông đi cùng thang máy quát đến phát khóc, về nhà còn tủi thân đến mấy ngày sau. Sợ con không được dạy dỗ cẩn thận, lớn lên hư rồi sẽ có người đổ tại "giống mẹ" hay tại "mẹ không biết dạy con". Sợ đánh con sẽ làm con ác cảm với mẹ rồi làm ngược những điều người lớn dạy bảo. Sợ đánh con sẽ làm con mất tính độc lập, sáng tạo, những yếu tố quan trọng tạo nên thành công trong cuộc đời mỗi người. Thương con vì bị mẹ đánh đau. Thương vì lúc sau thằng bé cứ lờ tịt đi, hỏi trống không: "Mẹ đã yêu chưa?", "Mẹ bảo Kabu lại đây với mẹ đi". Dạy trẻ con bây giờ thật khó. Làm thế nào để con biết tuân thủ nguyên tắc mà không bị ù lì, bị động? Làm thế nào để con biết lựa chọn giữa nên và không nên làm gì? Làm thế nào để con phân biệt ranh giới của cái mới và hành động vô kỷ luật, con có thể sáng tạo ngoài khuôn khổ mà không phải là phá phách, hư hỏng? Mình không muốn thằng bé là một kẻ rập khuôn, chỉ làm theo những gì được bảo, được cho phép; nhưng cũng không muốn con vượt quá những quy tắc đạo đức con người. Hơn thế nữa, mình cũng chỉ là một bà mẹ bình thường với một đứa con bình thường, phải đối đầu với những vấn đề rất bình thường như bao nhiêu người bình thường khác. Có con mới hiểu lòng cha mẹ. Ông bà ta nói cấm có sai câu nào. Nguyễn Phượng |