Nhưng khi mẹ thông báo rằng con sắp "lên chức" thì con phụng phịu: "Thôi, Khang hổng chịu làm anh đâu, làm anh cái gì cũng phải cho em bé hết!". "Nhưng có anh có em thì sẽ rất vui, vì như mai mốt nếu con phải bưng một hòn đá nặng thì có em phụ giúp sẽ nhẹ bớt đi rất nhiều!". "Vậy... cũng được, nhưng mẹ nhớ phải đẻ em bé đẹp đẹp nghen!". Từ đó, con ý thức được mình sắp làm anh rồi nên có nhiều cử chỉ "người lớn" lắm, ví như mẹ phải bưng rổ chén nặng thì con giữ lại: "Mẹ, mẹ để Khang khiêng với, mẹ bưng một mình coi chừng... bể em à!". Con vỗ vỗ vào bụng mẹ ra chiều như đang dỗ dành em. Rồi tối tối, khi con gối đầu lên tay mẹ thì đôi chân bé xíu không còn gác lên bụng mẹ như trước. Sắp lên chức anh rồi mà con còn mắc cỡ lắm, muốn hôn em (qua bụng mẹ) thì con canh me lúc mẹ nhắm mắt (giả vờ ngủ đó mà) con mới khe khẽ giở áo mẹ lên rồi xoa xoa bụng mà nói khẽ: "Em bé ơi, em bé ơi, bao giờ ra để chơi với anh vậy?". Rồi con kề chiếc miệng vào bụng mẹ mà hát nho nhỏ những bài hát đáng yêu. |