Cũng đã lâu lắm rồi ba nhỉ? Con càng ngày càng lớn, nhưng con lại thấy mình hư lắm ba ạ. Đi học về là ngồi ngay vào máy vi tính rồi lạc hẳn trong cái thế giới internet bao la ấy, để mặc ba quét nhà, lau nhà, ba trách yêu thì lại chun mũi bảo: "Nhà mình ba lau nhà sạch nhất đấy", ba cười không nói gì. Con học chính khóa buổi chiều, buổi sáng con không làm gì cả, ngồi vào bàn... đọc báo, ba đi làm về thấy con gái chăm chú lại tưởng con học hành, lui cui xuống bếp hâm lại chỗ thức ăn mẹ dậy nấu sớm cho hai cha con cùng ăn, con vô tư để chén bát cho ba rửa chỉ vì ba nói: "Ngủ đi con để chiều đi học". Nằm coi phim trên HBO mà con lại bảo ba là đang học tiếng Anh trên tivi, ba thấy vậy tự mình châm trà để uống chứ không nhờ con. Ba vốn ít học, chữ nghĩa không có nhiều, đôi khi ba hỏi con cách viết sao cho bớt sai chính tả, con nhăn nhó khó chịu khi phải giải thích những điều đó, con thầm so sánh ba với ba của những đứa bạn mà quên rằng ba nó là tiến sĩ còn ba của con thì không. Tối đến, ba lại cắm sạc xe đạp điện cho con, con chỉ biết đi cả ngày rồi để xe đó, chẳng mảy may thắc mắc là vì sao ngày mai mình còn điện để chạy. Con không lễ phép với mẹ, ba trách mắng con, con liền nghĩ là ba khó tính, nước mắt ngắn nước mắt dài chạy vội về phòng với sự ấm ức trong lòng, bỏ mặc ba với cái thở dài rất nhẹ. Thương ba thật nhiều. Con gái hư của ba. |