Đến đón con hơi trễ, từ xa, mẹ đã nhìn thấy con đang ngóng nhìn.
- Mẹ xin lỗi đã đến đón con trễ ! - mẹ vuốt đầu con cười xòa.
- Không sao đâu mẹ. Nhờ mẹ đến trễ mà trong đầu con nghĩ ra một câu chuyện! - Con trèo lên xe rồi vòng tay ôm lưng mẹ.
- Ồ! Hóa ra mẹ đang nói chuyện với một nhà văn nhí sắp nổi tiếng tên Bo sao ?- mẹ trêu
- Mẹ cứ hay trêu. Con không thích bị gọi là nhà văn nhí.
Con phụng phịu.
- Vậy thì câu chuyện mới của nhà văn Bo là như thế nào ?
- Mẹ biết không, lúc nãy mẹ đến trễ. Có một người phụ nữ mặc áo mưa giống như mẹ chạy xe tới. Khi ấy con cứ tưởng người đó là mẹ và con đã mừng hụt - con nói.
- Thì bây giờ mẹ đang chở con về đây!
- Nhưng khi ấy con đã nghĩ nếu... mẹ không đến đón con...
- Con an tâm, chuyện đó không bao giờ xảy ra ! - mẹ khẳng định.
- Và con tự nghĩ ra câu chuyện về hai mẹ con. Người mẹ không hiểu sao một ngày kia quên mất đứa con của mình, bà để con đứng đợi mãi ở công viên. Thế là đứa con đã tự đi bộ tìm đường về nhà. Khi về nhà bỗng dưng nó thấy có một bé gái nhỏ xíu đang khóc trên tay của người mẹ. Và mẹ nó nói rằng: "Đây là em gái của con, mẹ mới lượm về. Nếu con không thích thì con có thể... đi ra khỏi nhà! - giọng kể chuyện của con lạc đi - Con mới nghĩ ra có bấy nhiêu đó thôi ...
- Mẹ hiểu câu chuyện của con rồi!
Mẹ có lỗi vì mẹ biết vì sao trong trí óc non nớt của một đứa trẻ như con lại hình thành câu chuyện không mấy gì vui như thế. "Cảm hứng" của con bắt nguồn từ cách xử trí chưa tinh tế của mẹ khi con và em gái đang lớn lên từng ngày. Có thể trong mắt con, con đã thấy mẹ yêu chiều em gái hơn. Có thể con đang nghĩ mẹ đã bớt quan tâm đến mình rồi. Mẹ đã sai lầm khi luôn "bắt" con là con trai phải mạnh mẽ lên, bớt khóc đi, nếu ăn hiếp em gái thì phải đòn... Mẹ sai rồi!
- Mẹ có thể sáng tác tiếp câu chuyện của con không ?
- Nếu mẹ thích...!
- Bỗng đứa con giật mình vì nghe tiếng gọi quen thuộc: "Con chờ mẹ lâu quá phải không ?". Trong chiếc áo mưa rộng đứa con chợt nhìn thấy cả người của mẹ nó không có chỗ nào khô ráo cả. Một chiếc dép đứt quai treo lủng lẳng trên xe. Nó nhìn xuống: chân người mẹ nhòe nhoẹt bùn đất. Đứa con hiểu ra lý do mẹ đến muộn nên tự thầm trách mình: "Mình đã sai rồi! Có người mẹ nào lại không thương con chứ!"
- Con biết câu chuyện của mẹ kể là có thật. Chân mẹ có đau lắm không ?- con xúyt xoa
- Chân mẹ không đau nhưng mẹ rất buồn ...
- Tại sao mẹ buồn ?
- Vì con nghĩ mẹ bớt yêu thương con. Con biết không, con với em như là hai nửa trái tim của mẹ vậy. Nếu bỏ đi nửa con hay nửa em, thì mẹ cũng không thể nào sống khỏe mạnh được. Mẹ mong con trai mẹ mạnh mẽ hơn để trở thành người đàn ông thứ hai trong gia đình có thể bảo vệ mẹ và em gái khi ba vắng nhà. Sao con lại có thể nghĩ mẹ không yêu thương con bằng em gái kia chứ?- mẹ trách.
- Vậy con có thể viết lại câu chuyện của con không ?
- Nếu con thích...!
- Có một người mẹ ...- con bắt đầu.
- ....sinh ra được hai đứa con ngoan - mẹ tiếp lời.
- Một ngày kia, người mẹ gọi hai đứa con lại gần và bảo ...- con cười ngả đầu vào lưng mẹ
- ....này hai con yêu quý của mẹ, mẹ có một món quà đặc biệt dành cho các con đây - mẹ thì thầm.
- Con biết rồi! Hai đứa con reo lên. Món quà quý nhất trên đời mà mẹ dành cho chúng con chính là ...tình yêu thương của mẹ, phải không ?- con nói to.
- "Chính xác. Sao con biết?", người mẹ hỏi - mẹ nói.
- Vì con là con của mẹ mà, Chúng con cũng có món quà cho mẹ đây! - con reo lên.
- Một nụ hôn yêu thương dành tặng mẹ chứ gì? người mẹ đoán - mẹ cười.
- Sao mẹ biết ?
- Vì mẹ là mẹ của con mà. Câu chuyện đến đây là hết chưa?- mẹ hỏi.
- Con muốn câu chuyện này dài thêm! - con đáp.
- Dĩ nhiên, câu chuyện tình yêu giữa mẹ và con không bao giờ kết thúc. Nhưng bây giờ thì hãy cùng mẹ và em chuẩn bị bữa cơm chiều nhé - mẹ xoa đầu con.
- Dạ!
Mưa đã tạnh. Trời trong, nắng nhẹ. Con phụ mẹ vo gạo,nhặt rau. Bữa cơm cuối ngày của gia đình mình hôm ấy đã xoay quanh câu chuyện của con và mẹ mong rằng mái ấm gia đình sẽ là nguồn cảm hứng để "nhà văn nhí" của ba mẹ sẽ có những dòng suy nghĩ giàu cảm xúc, yêu thiên nhiên, yêu cuộc đời và yêu thương con người.
Theo Phụ Nữ