Mình rất thích ngắm bàn tay, bàn chân trẻ con. Trông chúng bé nhỏ, mũm mĩm đến là yêu. Ngày xưa gặp đứa bé nào cũng thích nắm lấy bàn tay các bé rồi xoa xoa, lật lật và đưa lên miệng hít hà. Những bé mới sinh bàn tay đã nhỏ xinh lại thêm cái mùi thơm của sữa nên mình thích lắm. Thích hơn nữa là để chúng cầm chặt một ngón tay nào đó của mình, như không muốn rời. Không biết ai đó khi được trẻ con nắm chặt ngón tay như thế có cảm nhận thế nào, riêng mình thấy xúc động và nhiều nghĩ suy lắm. Dù rằng phản ứng của mọi đứa trẻ là nắm chặt những thứ trong bàn tay nó nhưng khi ấy thấy bồi hồi lắm. Những ngón tay nhỏ xíu cố bám chặt lấy ngón tay của mình níu giữ, như tin tưởng mình một cách trọn vẹn. Giờ có con rồi nên thoải mái được vuốt ve, sờ nắn bàn tay con. Vẫn là cảm giác đấy. Xúc động nhưng giờ có thêm niềm tự hào. Tự hào vì mình sẽ là cánh tay che chở cho con, là chỗ dựa cho con những khi mỏi mệt. Cứ nghĩ rằng bàn tay mình sẽ theo con suốt cuộc đời, lần đầu tiên sẽ dắt tay con đến trường, sẽ cùng những ngón tay con viết những con chữ đầu tiên, sẽ giữ chặt chiếc xe đạp khi lần đầu tiên con tập là thấy vui. Biết đâu không phải là mình mà anh xã sẽ trải nghiệm những cái đầu tiên ấy nhưng mình tin bây giờ và sau này, trong bất cứ hoàn cảnh nào... sẽ luôn sẵn sàng chìa tay cho con nắm. |