Các bạn thân mến, Đi sinh nhật, hễ nhìn thấy bánh gato và nến là tớ hát ngay Happy birthday to you, vậy mà hôm trước nhà tớ mất điện, thấy mẹ thắp nến tớ hát Happy birthday... Tớ chưa hát hết bài mà thấy mọi người lăn ra cười. Tớ chẳng hiểu gì cả, cứ thấy nến là hát thôi. Mà tớ còn có tài sáng tác bài hát nhé, ngày trước mẹ dạy tớ hát đầy đủ là: Đêm qua em mơ gặp bác Hồ, nhưng tớ sáng tác thành Đêm qua em mơ gặp bác Tuấn, bác mỉm cười bác khen em Tuấn ngoan... Tớ cho thêm tên bố tớ vào đấy. Cứ đinh ninh là sẽ được bố tớ khen, nào ngờ bố tớ quát luôn: "Thằng này láo quá". Thế đấy. Khi tớ 2 tuổi, tớ đã biết ăn thìa, ăn đũa dù mỗi lần tớ ăn là tớ xới tứ tung cả lên. Thấy mọi người bê mâm là tớ sấn vào. Ngồi ăn cơm bao giờ tớ cũng thấy bố để roi ở bên cạnh. Chỉ cần tớ ngo ngoe là ăn ngay một cái roi vào mông. Tớ muốn tự lấy thức ăn mà chả được. Bố bảo: "Thích ăn gì thì bảo bố lấy". Tớ muốn tự lập một chút mà không được sao? Mỗi lần sơ ý, quên mất là bố quát ngay "nhìn vào mắt bố". Tớ ngước lên và nhìn thấy lửa đang cháy bùng lên trong đôi mắt ấy. Ui cha, sợ quá. Bình thường bố vẫn hiền lắm mà. Khi tớ 2 tuổi, tớ vẫn có nhiều tật xấu lắm. Tớ vẫn phải đóng bỉm ban đêm, có vài lần mẹ định bỏ bỉm xem thế nào, ban ngày nếu có nhu cầu giải quyết cá nhân là tớ bảo ngay, còn ban đêm ngủ say ai mà biết được nhỉ. Không biết tớ sẽ gắn bó với bỉm bao lâu nữa, hy vọng là sẽ ngắn thôi bạn ạ. Hai tuổi tớ đã cai sữa mẹ lâu rồi, nhưng tớ có tật xấu lắm là cứ phải sờ rốn mẹ mới ngủ được nhé. Bố tớ bảo: "Cái lỗ ấy có cái gì mà mày mê mẩn vậy", tớ chả biết được mà cũng không biết giải thích thế nào. Ngày xưa thì còn ti bầu còn bây giờ ti thì không được, tay chỉ luẩn quẩn quanh rốn mẹ thôi chứ mân mê lên trên là mẹ đánh ngay. Mà tớ ngoan lắm nhé, bao giờ sờ rốn tớ cũng bảo: "Con xin phép mẹ T nhá". Thấy tớ lễ phép đương nhiên mẹ không thể từ chối rồi. Khi tớ 2 tuổi, tớ vẫn chưa bỏ được cái tật đánh người như đã hứa với mọi người trong bài Tự sự 18 tháng tuổi mà tệ hại hơn bây giờ tớ toàn cào vào mặt thôi. Ăn roi vọt mà chẳng thấm vào đâu. Chẳng phân biệt tuổi tác lớn bé tớ đều đánh hết. 17 tháng mẹ đã bị người ta gọi ở ngõ vì tội gây gổ đánh người của tớ. Thấy mẹ xin lỗi rối rít ở ngoài ngõ tớ cũng ân hận lắm nhưng chẳng thể nào sửa được bạn ạ. Nên trong entry lần này dù sắp bước sang tuổi mới nhưng tớ chẳng dám hứa, ngộ nhỡ hứa mà không qua thì sao. Xấu hổ lắm... Khi tớ 2 tuổi, tớ chẳng thể phân biệt được màu, dù bà ngoại ra sức dạy tớ. Nhìn ôtô màu trắng tớ bảo "đen sì sì", nhìn thìa trắng, tớ bảo thìa đỏ... nói chung tớ cứ loạn cả lên. Nhưng tớ thấy mẹ an ủi "bằng tuổi con như thế là bình thường". Vẫn còn sớm để học điều đó mà, nhưng với tớ đó là điều thật khó, nếu có biết màu chẳng qua là tớ học vẹt thôi. Mọi người ở nhà hỏi tớ màu gì đây, tớ nói đúng ai cũng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt tưởng tớ biết thật, chỉ có mẹ và tớ nhìn nhau, tớ đọc được trong mắt mẹ hai chữ "học vẹt" đấy. Buồn cười quá nhỉ. Mẹ ơi, mẹ hãy đợi con lớn lên chút nữa mẹ nhé. Tớ ngày ấy và bây giờ. Ngày ấy nằm trong bụng mẹ, tớ thấy ấm áp vô cùng, lúc nào cũng được mẹ thì thầm trò chuyện, lúc nào cũng được nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mẹ. Tớ với mẹ là một mà. Tớ muốn nằm trong đó mãi mà chẳng được. Mẹ lúc nào cũng mong ngóng gặp tớ. Còn bây giờ tớ hiểu rằng cuộc sống bên ngoài này mới đích thực là thế giới của tớ. Còn gì tuyệt vời hơn khi tớ được lớn lên trong vòng tay chăm sóc và tình yêu thương của bố mẹ và gia đình. Tớ lớn lên nhiều rồi đấy bạn ạ. Ngày ấy tớ chẳng thể nào nhớ được các con số, hôm ông bà ngoại hỏi "số mấy đây", tớ bảo "số 3", "số mấy đây- số 3". Đối với tớ tất cả các số đều giống nhau mà. Chẳng tài nào phân biệt được, mà tớ chỉ biết mỗi số 3 thôi. Bố tớ bảo rằng: "Thằng này lớn lên rồi dốt Toán thôi con ạ". Nghe vậy tớ tự ái lắm, tớ tự hỏi rằng liệu các bạn bằng tuổi tớ các bạn có giỏi hơn tớ không, đang hậm hực thì mẹ bước vào, mẹ bảo: "Con trai có phải thần đồng đâu, chỉ cần con có hứng thú với chuyện học hành là được rồi". Tớ thấy nhẹ cả người, mẹ đúng là người hiểu tớ nhất đấy. Còn bây giờ sắp 2 tuổi rồi đối với tớ việc nhận biết các con số chỉ là chuyện muỗi. Cho dù bố có xoay ngược, xoay xuôi tớ đều biết cả. Đâu phải chỉ có các con số trong bảng đâu, mà đi ra ngoài có khi nhìn thấy biển số xe, bàn phím, hay số điện thoại... tớ đều nhận ra hết đấy. Ngày ấy tớ mê mẩn quảng cáo trên tivi lắm. Tớ nhớ là mẹ phải chọn đúng giờ có quảng cáo để cho tớ ăn. Cứ có quảng cáo là tớ dán mắt vào ti vi, mẹ thì xúc... và... xúc, còn tớ miệng chỉ biết nuốt... và... nuốt. Còn bây giờ tớ xem quảng cáo có chọn lọc, cái nào thích thì xem, còn không thì thôi. Tớ thích xem chị Xuân Mai hát, rồi hát theo chị, tập tành tay chân giống các chị nữa. Không biết lớn lên sẽ thế nào chứ bây giờ tớ thích hát hò lắm. Có đi hát karaoke với bố mẹ một mình tớ ôm micro từ đầu tới cuối dù tớ chẳng hát được bài nào. Hy vọng trong thời gian ngắn tới tớ sẽ hát thật hay và nhờ mẹ thu âm lại rồi gửi cho các bạn thưởng thức nhé. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của tớ. Nguyễn Thị Thanh Thảo |