Ngày con sinh, bầu trời màu gì hả mẹ? Một ngày, bất chợt cậu con trai nhỏ hỏi tôi: "Mẹ ơi, ngày con sinh ra bầu trời có màu gì, hả mẹ?". Câu hỏi bất ngờ khiến tôi đang bận rộn với những rau những cá chuẩn bị cho bữa tối chợt khựng lại bối rối. Thực ra ngày sinh con, cũng như bao bà mẹ, tôi đâu có tâm trạng mà để ý ngày đó bầu trời màu gì. Thế là con trai yên tâm nó sinh ra vào một ngày mà màu của bầu trời là màu xanh sáng sủa. Những ngày cận sinh, cơ thể nặng nề mệt mỏi, bao nhiêu nỗi lo ập tới. Từ lo thu xếp đồ đạc để mang tới bệnh viện, lo công việc ở nhà lúc vắng mình, lo sao cho mẹ tròn con vuông đã chiếm hết cả tâm trí rồi. Nếu có để ý, chắc chỉ để ý trời mưa hay nắng thôi. Nhưng chẳng lẽ lại bảo thế với con, có khác nào phũ phàng dập tắt niềm hy vọng đợi chờ trong mắt bé? Lúc bé đựoc sinh ra là bắt đầu một ngày mới, thành phố bao bọc mọi người trong giấc ngủ say sưa. Thật sự thì lúc đó trời tối đen, nhưng không lẽ lại tả y nguyên như thế cho con? Thường mọi người tả tương lai đen tối thì mới dùng từ bầu trời đêm tối đen như mực (tối như tiền đồ của chị Dậu chẳng hạn), và lẽ đương nhiên tôi cũng không thích dùng cái cụm từ tối kị đó cho thiên thần nhỏ của mình. Vậy phải trả lời bé sao nhỉ? Tôi đã tả lại cho con: con sinh ra vào buổi tối, bầu trời mùa đông cao vời, lấp lánh các vì sao. Khi bình minh đến có ráng hồng rực rỡ, trời nắng ấm bàng bạc, sưởi ấm những ngôi nhà, ngọn cây, vuốt ve những đôi bàn tay con người. Đó là một ngày đẹp đẽ, cây cối rục rịch ươm chồi, những con chim dũng cảm bắt đầu lượn lờ, thảng hoặc cất tiếng hót, mọi người vui vẻ kéo nhau ra đường.... Thế là con trai yên tâm nó sinh ra vào một ngày mà màu của bầu trời là màu xanh sáng sủa. Màu xanh nó vẫn yêu thích trước nay. "Ngày con sinh ra bầu trời màu gì?", câu hỏi của con thơ chợt đánh thức một vùng tiềm thức nào đó, khiến tôi cảm thấy nôn nao khi chợt phát hện ra có một con người đã nhờ có mình mà được hình thành để đến với cuộc đời này, làm cho cuộc sống của tôi đầy lên với những lo lắng, những yêu thương, giận dữ, hy vọng , thất vọng...Buộc tôi trong những phút giây quên lãng với những lo toan tất bật ngày thường phải nhớ để dành một khoảng thời gian nho nhỏ cho một ý nghĩ duy nhất: hãy nhớ lại bầu trời ngày hôm đó thế nào? Một câu hỏi nhỏ của con cũng chợt thức tỉnh tôi: làm mẹ không có nghĩa chỉ là nấu cơm cho con ăn, mua quần áo cho con mặc, cho con đến trường, bảo vệ cho con... mà còn cũng cần phải sẵn sàng để trả lời câu hỏi như Ngày con sinh ra bầu trời màu gì, để phải nghĩ cách trả lời sao cho ánh mắt con sẽ lấp lánh hơn với niềm vui. Khi bé lớn hơn một chút, tôi sẽ nói thêm cho bé biết: khoảnh khắc con sinh ra bầu trời đêm lung linh, thành phố đang êm đềm ru giấc ngủ an lành cho bao người...và khi ngày đến đó là ngày nắng đẹp. Nhưng con yêu, ngày con sinh ra ở nơi nào đó trên trái đất, màu trời còn là màu nhạt nhòa của đói khát. Có nơi nào đó trên trái đất, màu trời là màu xám xịt của khói thuốc súng chiến tranh, ở một nơi khác còn có màu của bất công... Nhưng cũng ở nơi nào đó, màu trời đang hửng nắng với những bà mẹ, ông bố luôn ước mơ con mình sẽ được bình yên, khỏe mạnh. Tôi sẽ chờ đợi một ngày, khi bé đã đủ lớn để nhận thức về cuộc sống này, để hỏi con một câu thật đơn giản: "Thế nào là màu của tình yêu thương trong bình an hả con trai?" Theo SGTT |