Sáng hôm nay đứng chờ đèn đỏ, Bin bảo: "Nếu đèn đỏ mà đường không có xe thì mình có đi qua không bố?". "Không con ạ, vì đèn xanh là phần đi của người khác. Mình không được tranh phần người khác dù họ không đi. Vả lại như thế cũng không an toàn". Rồi hai bố con qua đường khi đèn dành cho người đi bộ bật lên. Bố suýt giẫm phải cái đinh. Bố nhặt rồi sang đến bên kia đường kiếm một mẩu giấy nháp trong cặp của Bin gói lại, bỏ vào thùng rác. - Sao bố lại nhặt? - Vì nếu cái đinh ở đấy thì có người sẽ bị thủng xe hoặc ai đi bộ sơ ý giẫm lên sẽ bị què chân. - Vậy bố nhặt bỏ thùng rác, không ai bị thủng xe hay què chân. Vậy họ không biết thì làm sao cảm ơn mình đã làm điều tốt hả bố? - Bố làm một việc bình thường thôi chứ không gọi đấy là việc tốt. Cái đinh nhặt đi rồi, đâu có ai biết nó ở đấy, họ chẳng cần cảm ơn đâu con ạ. Mà mình cũng không cần ai cảm ơn cho một việc như thế. Sẽ có một người khác nhặt cho con cái đinh khác, con cũng không biết. Cứ như vậy không ai giẫm vào đinh. - Vâng, con nhớ rồi ạ. Nhưng bố gói cái đinh bỏ vào thùng rác, có một con chuột cống tưởng đấy là cái bánh sẽ gặm đấy. Chuyện này chắc chắn Bin vừa tưởng tượng ra. Bố tò mò: - Rồi sao nữa con? - À, rồi con chuột cống sẽ bị gãy răng vì tham ăn. Trong những ngày không có răng để ăn, nó sẽ suy nghĩ rằng chuột thấy cái gì cũng gặm, bị gãy răng là đúng. - Chuyện hay đấy. Tiếp tục thế nào nhỉ, con? - Vâng, vì vậy con chuột trở nên hiền lành hơn và không gặm lung tung nữa. Nó sẽ viết một câu chuyện về cái đinh rồi gửi các con chuột khác. Những con chuột đều sợ gãy răng nên đêm vắng xe chúng sẽ bò ra đường nhặt hết đinh. Nhờ thế không có xe nào bị thủng, cũng không ai giẫm phải đinh. Câu chuyện làm bố ngạc nhiên vì Bin tưởng tượng nhanh quá. Và gì nữa cho câu chuyện ngộ nghĩnh này? - Nhờ cái đinh mà những con chuột trở nên tốt bụng. Thôi con chào bố ạ. Hóa ra đã đến cổng trường. Hai bố con ôm tạm biệt nhau. "Con vào học vui nhé". |