Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Reality - Thật nhất có thể: Ta đi "gõ đầu trẻ tây"


Ai bảo có hai ngoại ngữ đã là thế mạnh?
Cô bạn của tôi nửa năm nay đã vào một vai hoàn toàn lạ lẫm: cô giáo dạy trẻ. Vì có việc cá nhân đột xuất nên không thể tiếp tục công việc part-time ấy, cô đành gọi tôi nhờ "cứu hộ".

Chỉ trong hai ngày, mỗi ngày một tiếng rưỡi, tôi sẽ đảm nhận công việc: dạy hát và tổ chức trò chơi cho... trẻ con nước ngoài ở một trường
mẫu giáo quốc tế.

Lúc đầu cũng có "chuếnh choáng" một chút nhưng suy đi nghĩ lại thì... "Tại sao lại không nhỉ?". Tôi "okie" một câu chắc nịch và phi thẳng đến trường mẫu giáo mang tên "Hoàng tử nhỏ" để "ra mắt" cô hiệu phó. Công việc của tôi sẽ bắt đầu vào... ngay chiều hôm sau!

Ôi, sẽ là một thử thách lớn đây! Đặc biệt khi biết rằng chủ yếu các em bé ở đây nói tiếng... Pháp, chỉ có một số nói tiếng Anh! Trong khi tôi chỉ rành rọt được tiếng Anh và Trung thôi.

Trẻ con mẫu giáo biết đọc chữ - sai lầm của tôi
Nội dung tiết học mà tôi phụ trách sẽ là các hoạt động múa hát và chơi trò chơi, giao tiếp bằng tiếng Anh. Chủ đề của những ngày cuối năm là Giáng sinh và Năm mới. Trong đầu tôi các nơ-ron chạy ngay đến dòng lời bài hát "We wish you a merry christmas". A-lê-hấp! Vậy là có một bài hát! Chỉ cần lên mạng tìm nhạc nền và in lời ra là ổn!

Tôi háo hức đến trường sớm hơn để chuẩn bị âm thanh, bàn ghế. Đúng 1h30 chiều các cô nuôi trẻ dẫn "học sinh" lên, ổn định chỗ ngồi. Đầu tiên tôi bày trò "Giới thiệu vòng tròn" để hỏi tên từng bé. Vậy mà câu hỏi "What's your name" ("Em tên gì?") của tôi chỉ được đáp lại... 50%. 30% còn lại không hiểu tiếng Anh và 20% thì còn nhút nhát với "kẻ lạ mặt" như tôi.

Ai bảo bạn gõ đầu trẻ "tây" là dễ ^^

Tôi phát lời bài hát cho mỗi bé thì... "Em không biết đọc!" ("I can't read") - tôi mới chợt nhận ra, các bé đang học mẫu giáo, chưa vào lớp 1 thì làm gì đã biết chữ! Trời ơi thật ngượng quá đi!!! Tôi "chữa cháy" bằng cách kêu gọi các bé cầm lời bài hát và vẫn cứ nghêu ngao như chúng ta... giả vờ là biết đọc hết".

Hát được đến lần thứ 3 thì các bé mới mạnh dạn hơn một chút chút xíu, nhưng bắt đầu tỏ ra... chán học hát. Vốn biết trẻ con rất chóng chán nhưng tôi không ngờ lại nhanh như vậy! Tiếp tục phải dùng thêm "vốn" trò chơi vận động có được từ các lần tham gia tổ chức trại Hè, tôi mới gỡ gạc được tình thế.

Chân dung "cô giáo mới" giữa cảnh hỗn độn
Nhưng chỉ một lát sau, các bé (lại) đã chán chơi game và chạy nhảy lung tung để chơi đồ chơi có sẵn trong phòng học. Có bé lại ra lấy giấy bút để tô màu, vẽ tranh, thậm chí tự lấy... kéo để cắt dán tác phẩm của mình. Với 12 bé từ 3-5 tuổi, tôi hoàn toàn... hoảng loạn khi nhìn thấy một khung cảnh hỗn độn như thế!

Tôi chọn cách tiếp theo là đến chơi với từng bé một, nhưng vẫn phải đảo mắt nhìn chung "toàn cảnh". Dần dần tôi phát hiện ra sự thú vị của công việc này, rằng làm sao cô bạn tôi có thể gắn bó với nó lâu đến thế.

Tôi có thể đứng nhảy nhót như trẻ con với bé Mei trong điệu nhạc "Giáng sinh an lành", có thể chơi "ôtô đụng" với Simon hay được Sarah tặng cho cả một bức tranh vẽ chân dung "cô giáo mới".

Nhưng cũng thật khó khi thấy anh em nhà Sebastian và Tia trêu nhau đến... đánh nhau. Cô bé em khóc ré lên và tôi thì luống cuống không biết làm thế nào để "giảng hòa" được vì... có biết nói tiếng Pháp đâu cơ chứ. Tôi đành phải nhờ đến sự trợ giúp của một cô giáo đứng ở ngoài trong trường hợp "khẩn cấp" này.

Sau hai buổi, chỉ có ba tiếng vỏn vẹn nhưng cũng đã mang đến cho tôi nhiều cảm xúc mới mẻ: thật gần gụi và yêu thương khi cả hai ngày Mei đều chạy đến ôm chào tạm biệt (dù cô bé chỉ thấp đến ngang bụng tôi thôi), thấy mình... người nhớn hơn và có trách nhiệm hơn, và muốn học thêm cả tiếng Pháp nữa chứ!

Cẩm Anh
Theo Hoahoctro