Cho Tin!
Con đã qua cái tuổi đi xe đạp ba bánh. Nhưng chiếc xe đạp hai bánh của con vẫn phải gắn thêm hai chiếc bánh xe nhỏ hai bên. Khi ba tháo hai chiếc bánh xe phụ đó ra, cái xe đạp của con không thể tự đứng mà không có chỗ dựa! Con ngồi lên chiếc xe hai bánh, nét mặt có vẻ hoang mang, sợ hãi.
Nhớ lại hồi nhỏ, mẹ thường lấy xe đạp của ông ngoại ra tập đi. Hồi đó, đời sống khó khăn, trẻ con không có những chiếc xe đạp nhỏ dành riêng cho mình, con ạ! Xe của ông ngoại là xe nam, nó có một chiếc gióng ngang, mẹ và bọn trẻ phải vẹo cả người mà đạp. Ngã lên ngã xuống, ngã mà vẫn cười, ngã nhưng không nản.
Có lần, cả người và xe đâm sầm vào bụi cúc tần, hì hụi lôi xe ra, dây tơ hồng chăng đầy đầu, lại tập tiếp. Đầu gối, chân tay lúc nào cũng xước xát. Ngã dường như không còn là nỗi sợ, ngã mà lại khoái chí, cười bò. Chênh vênh, vặn vẹo trên chiếc xe đạp của người lớn, chân chới với không chạm tới pedal, miệng hét thay còi, cứ thế thẳng đường mà tiến, không ngoái nhìn đằng sau, không băn khoăn, e ngại phía trước... Giờ làm mẹ, làm gì cũng thấy một chút e ngại, một chút sợ hãi mơ hồ, vấp ngã đôi lần mà lòng đã nản, chí đã chùn!
Bây giờ nhìn con tập xe, miệng nói lời động viên nhưng trong lòng mẹ chỉ lo con ngã. Nhìn những vết trầy xước trên hai đầu gối của con, mẹ thấy xót ruột. Nhưng mẹ biết, mẹ không thể suốt đời làm hai chiếc bánh xe phụ, gắn vào xe đạp để giữ cho con thăng bằng, khỏi ngã. Trên chặng đường đời con đi, mẹ chỉ có thể là người đứng bên đường, dõi theo cổ vũ, khích lệ và cầu mong cho con hạnh phúc, bình yên...
Theo Lưu Hương
SGTT