Con mới 11 tuổi, nên mẹ biết nói với con thế nào về hạnh phúc? Khái niệm đó có lẽ quá mơ hồ với một cậu bé chưa hết tiểu học như con. Mẹ chỉ biết nói với con rằng, chúng ta không nên tập thói quen lệ thuộc vào vật chất, bởi đó không hẳn là những thứ mang đến cho ta niềm vui. Ba mẹ không lo cho con được đầy đủ như bạn, nhưng chắc chắn tình yêu thương của ba mẹ dành cho các con không hề kém bất cứ người làm cha mẹ nào trên trái đất này. Mỗi ngày, mẹ đi chợ, đều tìm mua những món ăn mà hai con thích, để khi đi học về, con hít hà reo lên: "Thơm quá mẹ ơi". Những bài toán khó, những đề văn hóc búa, hay những bài tập tiếng Anh quá sức, con luôn có ba mẹ bên cạnh để hỏi. Tối tối, khi học bài xong, con cùng ba chơi đá cầu hay làm một ván cờ nho nhỏ. Khi con bị trách phạt, đứa em trai năm tuổi biết hôn lên má để an ủi anh... Những niềm vui ấy, có lẽ con chưa nhận ra hay cũng có thể con chưa nhận thức được. Mẹ còn nhớ, ngày biết mình mang thai đứa con đầu tiên, mẹ đã nguyện cầu cho con sau này lớn lên trở thành một cậu bé ngoan ngoãn, thông minh, hiếu thảo. Mẹ cho con theo học ở những trung tâm tốt nhất, tìm các thầy cô giỏi cho con. Con đã đón nhận sự chăm sóc, hy sinh của ba mẹ như một lẽ tự nhiên. Có lẽ thời gian qua, mẹ đã quên dạy con biết nghĩ về người khác, trang bị con "kỹ năng" biết sống vì mọi người. Mẹ tự nhủ, dầu sao con cũng còn là một cậu bé và ba mẹ sẽ bắt đầu lưu ý hơn đến việc xây dựng nhân cách cho con. Hy vọng, khi lớn lên, con sẽ hiểu niềm vui và hạnh phúc của con người là thứ không thể đo đếm qua sự đầy đủ về vật chất. |