Sinh nhật cách đây 2 ngày đã đánh dấu cho bố mẹ biết rằng con đã tròn 6 tuổi và phần nào cũng thể hiện được sự lớn dần của con. Cụ thể con biết giúp mẹ lau nhà, giúp bố dọn dẹp nhà kho, nhổ cỏ vườn ...Những công việc đó tuy không to tát nhưng đã làm cho bố mẹ tự hào về con lắm. Tuy nhiên có một điều con khiến bố mẹ phiền muộn bởi vì con chưa thực sự ngoan. Trong tiệc sinh nhật vừa qua, con được mọi người tặng rất nhiều quà, đồ chơi đẹp vậy mà con chẳng thốt ra được một câu "con cảm ơn". Khi ông bà nội bê một món quà thật to đưa cho con, con khoái chí cười tít mắt mà chẳng thèm hôn và nói lời "cảm ơn". Mẹ đã thoáng bắt gặp nét buồn trên gương mặt của ông bà nội con. Khiến mẹ cũng cảm thấy rằng mình có lỗi trong chuyện này. Và mẹ chợt nhớ, từ rất lâu rồi, khi bố mẹ làm việc gì đó hay tặng một món quà cho con, con thường không nói lời cảm ơn...thay vào đó, con nở một nụ cười. Hình như những thứ bố mẹ làm cho con, con chỉ xem đó như là một nghĩa vụ của người bố, người mẹ...Hình như đã từ lâu, con không còn có thói quen nói lời cảm ơn. Từ khi con còn nhỏ, bố mẹ thường dạy con nói lời cảm ơn: cảm ơn bà đã mua bánh cho cháu, cảm ơn mẹ đã tặng cho con chiếc nơ thật xinh, cảm ơn bạn vì đã dạy cho mình cách làm con chim giấy...Mẹ đã cho con biết rằng chỉ bằng những lời nói thật đơn giản, nhưng xuất phát từ chính trái tim, con sẽ làm ấm lòng người mà con cảm ơn. Cảm ơn chính là cách tốt nhất thể hiện sự cảm kích trước lòng tốt và sự chu đáo của ai đó. Cảm ơn cũng là một phong cách sống, và nếu con bớt chút thời gian nói lời cảm ơn, thì mọi thứ sẽ tốt đẹp và ngọt ngào hơn. Thế thì tại sao con lại quên nói lời cảm ơn, con nhỉ. Nhớ khi con 2 tuổi, chỉ cần một lời nói thật ngắn nhưng vô cùng tình cảm của con mà mẹ xúc động đến rơi nước mắt. Bắt đầu là ngỡ ngàng, rồi sau đó là sự tự hào ghê gớm. Đó là khi con nói " con cảm ơn mẹ', " con cảm ơn ba", " con cảm ơn bà nghen"...và cả khi con khoanh tay "xin lỗi mẹ mà" khi con biết mình vừa làm điều gì đó không đúng...Điều khiến mẹ thú vị hơn thế, là con biết biết áp dụng 2 từ này " rất đúng nơi đúng chỗ". Mỗi khi đi làm về, mẹ đều thưởng cho con một chiếc bánh mà con yêu thích, lúc đó, ngoài việc cuống cuồng đón nhận chiếc bánh một cách nồng nhiệt, con còn rất " hào phóng" tặng mẹ một cái mi và kèm theo câu nói đáng yêu đáng yêu nhất trong ngày " cảm ơn mẹ". Nghe đến đó, mẹ cảm động vô cùng, vì ngôn từ đáng yêu của con, vì con đã nhận biết được những điều tốt đẹp. Lúc đó, không ngờ con đã " đủ lớn khôn" để phân biệt khi nào mình mắc lỗi và khi nào mình được người khác giúp đỡ. Con vẫn còn bé lắm, rất hay quên mà mẹ lại quên giúp con duy trì "phong độ" này. Mẹ cũng có lỗi một phần nào đấy, con nhỉ? Có thể con nghĩ, người thân trong nhà làm việc tốt cho nhau vì tình yêu thương, chẳng hề mong nhận lại lời cảm ơn và con bắt đầu có cảm giác ngượng ngùng khi nói lời cảm ơn chăng? Cảm ơn chăng bao giờ là lời khách sáo đâu con. Đó là sự thể hiện lòng biết ơn, tôn trọng người thân của mình. Khi cuộc sống gia đình thiếu sự tôn trọng lẫn nhau, sự bền vững chỉ còn đếm bằng giờ... Biết cảm ơn, con sẽ nhận được nhiều thứ hơn cả vàng bạc...Mẹ nghĩ, câu "con cảm ơn"sẽ không khó mở lời đối với một đứa trẻ đàng yêu như con, phải không? Vậy thì từ nay, con hãy tập lại thói quen nói " Con cảm ơn" con nhé... Theo Báo Cha - mẹ và con |