Điểm 2 và đôi bàn chân ngọ ngoạy đến tội Đã lâu rồi cha không nhắc đến chuyện điểm số nữa, phần vì sợ nó tạo sức ép cho con, phần vì cũng không có gì đột biến kể từ điểm 10 đầu tiên và duy nhất. Thế nhưng bên cạnh rất nhiều những điểm 5, 6 thì hôm nay con lại được một điểm 2 với lời ghi chú của cô: "Con viết chậm, tẩy xoá nhiều". Cha hỏi con: "Hôm nay con được mấy điểm?" Con không trả lời ngay mà hỏi lại: "Nhưng bố hỏi vở nào cơ? Vở ở lớp hay vở ở nhà?" Vậy là con đã lảng tránh. Cha để con tắm xong rồi mới gọi con lại hỏi: "Hôm nay con bị điểm 2, sao con không nói với bố?" - "Con đã nói là vở ở nhà cô chưa chấm rồi mà..." - con lấp liếm. Con không nói gì, chân di di xuống sàn nhà, mắt nhìn tròn vo và trong vắt. Ngắm con trong bộ dạng như thế này cha không thể nào giận con được, trái lại cha thấy yêu con lắm, chỉ muốn ôm lấy mà hôn vào hai má con thôi. "Con có biết là bố không buồn vì điểm 2 của con mà bố buồn vì con đã không trung thực với bố. Bố sẽ không phạt con vì điểm 2 nhưng bố sẽ phạt vì con đã giấu bố chuyện này. Nào, lấy cho bố cái roi lại đây!" Đã rất lâu rồi cha không dùng đến cái roi, có lẽ phải hai năm rồi ấy. Con chầm chậm từng bước tiến lại chỗ cất cái roi và nhìn nó ngần ngại. Con cầm nó như thể người ta cầm con rắn hổ mang trong tay... "Con quay mặt vào tường và đưa mông ra đây!" Cái quần hoa có vẻ hơi dày hay cái roi của cha hơi nương nhẹ nên không làm con đau. Thế nhưng nhìn con cứ nức nở, đôi bàn chân trắng trẻo mũm mĩm di qua di lại trên sàn nhà là cha chỉ muốn ôm chầm lấy con để mà vỗ về, an ủi. Không, cha sẽ không làm thế, cha học được cách tỏ ra cứng rắn rồi. Giờ thì úp mặt vào tường để suy nghĩ về những việc sai trái mà con đã làm. Những lần phạt con như thế này cha mới thấy yêu đôi bàn chân của con biết bao. Cha không thể tả được cảm giác nhưng cứ nhìn đôi bàn chân mũm mĩm ngọ ngoạy đến tội nghiệp thì ôi thôi, bao nhiêu giận hờn như tan biến cả. Đôi bàn chân ấy, cha vẫn đặt trên ngực mình trong mỗi giấc ngủ của con. Khủng Long Cha - Sài Gòn Tiếp Thị
|