Cũng như bao bà mẹ khác có con sắp vào lớp Một, mẹ chạy đôn chạy đáo tìm chỗ cho con học chữ. Con chỉ mới vào học lớp Lá mà thôi, nhưng mẹ đã sợ con sẽ không theo kịp các bạn cùng trang lứa khi chưa biết đọc, biết viết, dù ở lớp Lá con sẽ được cô giáo cho làm quen với những chữ viết cơ bản. Không phải cứ ép buộc con làm theo ý người lớn là tốt, phải hướng dẫn để con nhận ra và làm theo một cách vui vẻ, tự nguyện thì mới có kết quả Không chỉ lo lắng việc học tập, mẹ còn bao điều lo toan khi con bước vào lớp Một: trường mới, cô giáo mới, bạn mới, nếp sinh hoạt cũng khác hẳn. Con dường như phải tự lập tất cả: tập ăn uống, sinh hoạt, vệ sinh cá nhân một mình, không còn lúc nào cũng có cô giáo kề cận để giúp con như ở mẫu giáo nữa. Vì thế, mới vào hè, mẹ đã gửi con đi học chữ. Mỗi tuần con học ba ngày, mỗi ngày chỉ hơn một giờ, mẹ nghĩ như vậy là đã quá đủ với lứa tuổi của con. Ngày đầu tiên đi học về, con thích lắm, cứ líu lo như chim hót, nào là: "Con học được nhiều chữ lắm, về nhà con viết và đọc cho ba mẹ nghe nhé"; "Ba mẹ đưa con đi nhà sách nha, để con lựa tập viết đi học giống các bạn". Đến nhà sách, con tung tăng lựa những quyển tập và sách như cô giáo dặn, còn nói là con sẽ học thật giỏi để được cô giáo khen. Dù học buổi trưa, không còn được ngủ nướng như thường ngày, nhưng con lúc nào cũng thức dậy đúng giờ, để được "gặp cô Yến", cô giáo của con. Con học nhanh lắm, làm Toán lúc nào cũng được 10 điểm, nhưng chữ viết thì "hơi bị" ẩu vì con muốn "xong thật nhanh để được học chữ khác". Về nhà, con mày mò từng chữ để ráp được tên con, tên ba mẹ và ông bà, hoàn tất được tên nào, con reo hò và khoe khắp cả nhà. Khai giảng vào lớp Lá, học bán trú nên buổi trưa con không còn đến lớp học chữ của "cô Yến" nữa. Dù biết con buồn và nhớ cô, nhưng con không được ra về và ba mẹ cũng không có thời gian giữa buổi để đưa con đến lớp lúc 2 giờ được. Vì vậy, mẹ quyết định sẽ kèm con học ở nhà. Mấy ngày đầu con thích lắm vì được mẹ dạy, và mẹ cũng vui vì có thể vừa nhìn thấy con biết từng chữ, học thêm cái mới, vừa cảm thấy "oai" khi nghe con gọi là "cô giáo mẹ". Nhưng được vài ngày thì "thầy trò mẹ con" đều oải. Cứ tưởng dạy chương trình lớp Một dễ lắm, ai dè khó vô cùng. Để hướng dẫn cho con - một em bé chưa hề quen cái chữ, con số, biết rành và gò thật đẹp từng nét chẳng dễ dàng gì. Những lúc dạy cho con là lúc thật khó khăn với mẹ, đầu mẹ căng ra như bong bóng, chỉ chực vỡ tung. Có khi con viết chậm và xấu, mẹ bực quá quát mắng, còn con thì rưng rưng nước mắt, nhìn mẹ một cách sợ sệt. Và khi con vừa khóc, vừa nói: "Mẹ cho con học cô Yến đi mẹ, con không muốn học ở nhà đâu", mẹ chợt giật mình. Mẹ đã vô tình làm xấu hình ảnh "cô giáo" trong mắt con, một "cô giáo mẹ" chỉ biết quát mắng những lúc con làm không đúng ý mà không biết hướng dẫn và chỉ bảo một cách yêu thương, nhẹ nhàng. Cũng may là mẹ kịp nhận ra và điều chỉnh đúng lúc, kịp trả lại cho con những gì con yêu thích, trả lại tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên đúng với lứa tuổi của con. Mẹ không còn bắt ép con học theo cách của mẹ nữa mà hướng dẫn theo ý thích của con. Con mê những câu chuyện cổ tích thần tiên, có lâu đài, công chúa và hoàng tử trong mỗi lời kể của mẹ hàng đêm. Con còn vòi mẹ chỉ từng câu chữ trong quyển sách cổ tích để con có thể đọc được thoải mái mà không cần mẹ. Mỗi ngày đọc một ít, rồi tập viết, dần dần con đã có thể đánh vần, ráp chữ hoàn chỉnh. Đến nay con đã tiến bộ nhiều mà không cần mẹ hối thúc. Mẹ nhận ra rằng, không phải cứ ép buộc con làm theo ý người lớn là tốt, phải hướng dẫn để con nhận ra và làm theo một cách vui vẻ, tự nguyện thì mới có kết quả. Theo Tin Tức |