Trẻ con trong veo như một tấm gương, nhưng mà mong manh lắm đấy, dễ vỡ lắm đấy, người lớn làm gì thì làm nhưng đừng để đến lúc gương méo thì lại đổ tội cho... giời. Mà có khi gương trong, gương sáng thì lại dằn vặt vì thấy mình xấu xí nên chả dám soi vào. Trẻ con không xấu Này nhé, làn da mịn màng hay được ví như mắt trẻ con. Thậm chí cái mùi sữa ngầy ngầy nồng nồng trên má bé cũng khiến ba mẹ ngây ngất, không muốn rời. Đấy, xấu là xấu thế nào, nhỉ? Trẻ con như búp trên cành, biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan, trẻ con là thế, hư làm sao được, nếu có trẻ con hư thật thì phải xem lại xem người lớn đã ngoan chưa, vì người lớn không chỉ ăn ngủ và học hành, đúng không? Em bé vừa sinh ra đã biết lục tìm ti mẹ để không bị đói, lớn chút nữa thì bé biết lẫy, biết bò, biết khám phá thế giới xung quanh, biết lạ, biết quen, biết cười, biết khóc và thậm chí biết khóc cười đúng đối tượng nữa cơ. Thế nên trẻ con không hề dốt nhé. Ai chả biết câu chuyện "vía lành, vía dữ" của các cụ nên mỗi khi đưa em bé ra đường là người ta hay tránh đủ thứ: tránh không khen bé, tránh không cho người ta nhìn vào mắt bé, tránh... Nhưng có mấy ai biết rằng con trẻ thông minh từ trong trứng nước. Ngay từ bé, trẻ con đã biết tự bảo vệ bản thân bằng cách khóc thật to khi gặp những khuôn mặt "khả nghi". Nhưng đâu phải ai bé cũng khóc, có người bé cười thật tươi và chuyện trò bi bô, đơn giản vì bé thấy họ "khả ái". Trẻ con nhạy cảm và chân thật, ai yêu bé, ai quan tâm đến bé là bé biết liền và bé sẽ bộc lộ tình cảm của mình đối với người đó. Trẻ con khác người lớn ở chỗ: yêu ghét rõ ràng và vô điều kiện. Còn người lớn nhiều khi chả yêu đâu mà vẫn nói yêu, ghét lắm đấy, nhưng chả dám bảo ghét vì sợ, vì ngại, vì...nhiều thứ lắm. Chính vì người lớn phải vì nhiều thứ lắm để yêu để ghét, để thương để giận nên người lớn chả bao giờ dám bộc lộ bản thân, chả bao giờ dám khóc, dám cười đúng nơi đúng chỗ. Thậm chí nhiều người oai hùng là thế, hiên ngang là thế mà chỉ một cú hích nhẹ cũng xẹp dí như con gián ngay. Trẻ con không thế, trẻ con cảm nhận được tình yêu bằng tất cả các giác quan và cũng biết thể hiện tình yêu bằng mọi giác quan. Thử ngắm nhìn một em bé khi mẹ đi làm về mà xem, đầu tiên bé sẽ cười hớn hở, sung sướng, sau đó sẽ mếu máo nếu mẹ chưa bế ngay rồi lại vồ vập ôm chặt lấy cổ mẹ, gặm gặm má mẹ khi được mẹ bế, thậm chí rới dãi còn nhỏ đầy lên áo mẹ nữa cơ, vì bé biết là mẹ rất yêu thương bé mà. Gương trong hay gương đục? Trẻ con là tấm gương trong và chả tự nhiên tấm gương ấy hoen ố hay vẹo vọ đi nếu như người lớn luôn nâng niu gìn giữ. Chả tự nhiên trẻ con hư đâu, nếu người lớn luôn tốt, người lớn luôn chân thành và người lớn biết hy sinh vì con trẻ. Đừng nói trẻ con hư nhé, nếu người lớn chưa ngoan. Các cụ ta vẫn thường nói "Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà" đó sao. Bé thì bảo bé mà, chả biết gì đâu, thế là bố đi đường bố, mẹ đi đường mẹ, con cái để cho ông bà, cô đi chăm sóc, lớn tí nữa thì bố mẹ phải lo thăng quan tiến chức, phải lo nhà cao cửa rộng, rồi ngoảnh đi ngoảnh lại thì con cái rơi tuốt tuồn tuột vào đâu rồi, thế là quay ra bảo "Cha mẹ sinh con, giời sinh tính". Chỉ khổ cho con trẻ, bố mẹ sinh ra rõ ràng lại cứ đổ tội cho giời, mà trẻ con thì nào biết giời ở nơi mô. Trẻ con là tấm gương trong nên người lớn nhẹ tay thôi nhé, kẻo gương vỡ rồi thì chả lành được đâu. Em bé vừa chui ra từ trong bụng mẹ là phải ủ ngay vào chăn ấm kẻo ốm vì bé chưa kịp quen với môi trường bên ngoài mà. Rồi cứ thế dần dần bé lớn lên trong sự nâng niu chăm sóc của cả nhà. Rồi bé đến trường, ra lớp với cô, với thầy, với bạn, với bé. Môi trường xung quanh cứ mở rộng từ từ, để đón bé, và người lớn phải thận trọng, phải kiểm tra cẩn thận mỗi khi mở một cánh cửa ra trước mắt bé đấy nhé. Trẻ con là thế đấy, trong veo như một tấm gương, nhưng mà mong manh lắm đấy, dễ vỡ lắm. Người lớn làm gì thì làm nhưng đừng để đến lúc gương méo thì lại đổ tội cho giời, gương trong, gương sáng thì lại dằn vặt vì thấy mình xấu xí nên chả dám soi vào. Theo Tin Tức |