Mua bảo hiểm cho con: Nên hay không? Sau mười năm mất liên lạc, cô bạn học hồi phổ thông đột ngột xuất hiện trước cửa nhà tôi với một túi quà to sau khi nghe tin tôi mới sinh em bé. Hết dăm ba câu chuyện vồn vã, từ kỷ niệm tụi mình cho đến tương lai con cái, cô vui vẻ hỏi: "Vậy chứ bạn mua bảo hiểm cho nhóc chưa?" Từ đầu năm tới giờ, đây là người thứ tư mời tôi mua bảo hiểm cho con. Đồng nghiệp của chị, bạn của chồng, cho đến một nhân viên bảo hiểm lạ hoắc không hiểu kiếm đâu ra số điện thoại di động của tôi... Mẹ tôi nói hay mua đại của một trong số những người quen cho xong, khỏi bị chào mời nữa. Thật ra tôi cũng đã dự trù một khoản dư trong thu nhập để mua bảo hiểm nhân thọ. Vấn đề gây nhức đầu là nên mua sản phẩm nào của công ty nào. Ở nước ngoài, những người muốn mua bảo hiểm có thể tìm đến các insurance broker (môi giới bảo hiểm), thay vì insurance agent (đại lý bảo hiểm). Các broker là người trung gian giữa khách hàng và các công ty bảo hiểm, không phải là nhân viên của bất cứ hãng bảo hiểm nào. Nắm được nhu cầu, khả năng tài chính và hoàn cảnh của từng khách hàng, broker sẽ tư vấn cho họ một gói bảo hiểm thích hợp nhất. Tôi thấy mình cần một nhà tư vấn môi giới bảo hiểm chứ không phải các đại lý. Tôi lân la đi hỏi han những người quen đã, đang và sẽ mua bảo hiểm, lục lọi các trang web của các hãng bảo hiểm để so sánh, và chẳng mấy chốc, tôi rơi vào muôn trùng vây các loại bảo hiểm và các kiểu tư vấn viên. Một phụ huynh ở trường con tôi mua cho hai đứa con hai bảo hiểm của một công ty, nhưng không nhớ nó là bảo hiểm gì, cũng không rành phạm vi bảo hiểm và các quyền lợi được hưởng. Chị nói: tên nó loằng ngoằng lắm, an trí phát tài gì đó loạn hết lên, chị không nhớ nổi. Hồi trước mua của đứa em làm đại lý bảo hiểm, tới ngày đưa nó tiền đem nộp. Vậy thôi. Bà chị chồng thì thổ lộ là một mình thằng con đang học lớp năm của chị có đến ba cái bảo hiểm của ba công ty khác nhau. Toàn mua vì cả nể người quen, giờ cứ tặc lưỡi đóng tiền mỗi năm. Có khi xót ruột quá huỷ bớt một hợp đồng, mất không ít tiền, nên tiếp tục è cổ mà đóng hai hợp đồng còn lại. Tính đi tính lại, với tình hình trượt giá kiểu này thì đến khi đáo hạn, lãnh được tiền thì có khi lỗ chứ chẳng lời lãi gì. Chị buông thõng: "Biết vậy tao lấy tiền đó đi mua vàng có lời hơn". Bà cô họ của tôi mới về hưu được hai năm, có tài ăn nói nên đi làm đại lý bảo hiểm, tư vấn cho tôi rất nhiệt tình. Bà in cho tôi một xấp giấy, minh họa các khoản lời lãi sau mấy năm lãnh được bao nhiêu tiền và liên tục nhấn mạnh "cứ mỗi năm lấy tiền lì xì đóng cho nó, tới năm 18 tuổi tự nhiên rút ra được một cục tiền như vầy như vầy". Nhưng khi tôi hỏi đến những việc như khi bị tai nạn thế nào thì bồi thường ra sao, các khoản phí, và việc thay đổi mức bảo hiểm, hay lỡ may thu nhập của tôi sụt giảm không đóng nổi thì bà nói "sao mày hỏi nhiều quá, khách hàng của tao mấy chục người có ai hỏi tới mấy cái đó đâu" và gọi điện cho một người khác cùng nhóm nhờ... trả lời giùm. Bụt chùa nhà sợ không thiêng, tôi quyết định liên lạc với cô tư vấn bảo hiểm "lạ hoắc" của công ty A. và trình bày những băn khoăn của mình. Sau một buổi chiều được tận tình giảng giải, tôi cũng vỡ ra khá nhiều điều. Dù sao, tôi định mua bảo hiểm là để phòng khi rủi ro bệnh tật chứ không phải để tiết kiệm tiền, nên không chú trọng lời lãi lắm. Nhưng không hiểu sao các tư vấn viên... "của nhà trồng được" chỉ rành về các mức lãi. Dần dần, tôi nhận ra nguyên nhân, họ mời chào mình mua bảo hiểm cho con trẻ, nhưng tuyệt đối không dám đề cập đến những tình huống giả định là con trẻ bị tai nạn, bệnh tật hoặc tệ hơn, tử vong. Vì vậy, khi tư vấn và thuyết phục thì họ chỉ nhấn mạnh quanh số tiền mình sẽ được rút ra sau khi đáo hạn, những khoản lãi "tối thiểu được hưởng" và những khoản lãi hứa hẹn rất cao "nếu công ty ăn nên làm ra". Đó là lý do khiến các khách hàng đôi khi quên mất mục đích chính của việc mua bảo hiểm là đề phòng rủi ro. Làm cha mẹ rất nhiều trách nhiệm và lo lắng. Lo về sức khoẻ, học hành, tính khí, tương lai con cái. Và đặc biệt là nỗi lo không biết mình có đủ khả năng mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất hay không. Khi có nhiều lo lắng, người ta thường nghĩ đến bảo hiểm, như một khả năng dự phòng khi rủi ro, với hy vọng bảo toàn cuộc sống ổn định cho con cái trong trường hợp cha mẹ gặp phải chuyện bất trắc. Do tâm lý cha mẹ thương con nên cái gì cũng ưu tiên cho con, mà quên mất rằng chính chúng ta - những người đang trực tiếp kiếm tiền nuôi con - mới là người cần được bảo hiểm trước. Sau khi cân nhắc, thay vì mua bảo hiểm cho con, tôi quyết định mua cho mình một bảo hiểm nhân thọ mức 300 triệu, con là người thụ hưởng. Tôi nhớ lúc đi máy bay, người ta luôn khuyến cáo rằng trong trường hợp khẩn cấp, khi mặt nạ oxy bật ra thì phải đeo cho mình trước, sau đó mới đeo cho con.
Theo Tin Tức |