Con bị ngã gãy tay. Nhìn cánh tay con bó bột mà lòng ba quặn thắt. Mới ba tuổi, con đã phải chịu đựng những cơn đau quá sức mình. Ba làm nghề lái xe, ít có thời gian ở nhà chăm sóc con. Mẹ thì ngoài giờ ở công ty, về nhà còn phải làm nhiều việc nên con thường xuyên phải chơi một mình. Ngày nào cũng thế, hễ rời trường mẫu giáo về là con lại vội vàng chạy vào nhà ôm lấy bộ đồ chơi. Dường như con đã quen như thế. Con chẳng bao giờ đòi hỏi ba hay mẹ phải chơi với con cả. Chơi chán, con lại lăn ra ngủ. Con ngoan ngoãn như thế nên ba mẹ rất yên tâm. Nghĩ tới cảnh con ngã không có ai bên cạnh, ba lại thấy tim mình nhói đau. Chỉ vì mải mê với công việc, mà ba mẹ đều quên rằng con cũng biết cô đơn, buồn tủi khi không có ba mẹ bên cạnh. Ảnh minh hoạ Nhớ lần trước, khi ba vừa về, con đã ôm chầm lấy ba bảo: "Hôm nay con đau, không đi học được, ba ở nhà chơi với con nhé". Nhưng vì công việc, ba đã không thể thực hiện mong muốn của con. Ba nhớ rất rõ chuyến công tác xa, cả tháng mới về thăm con. Lúc nhìn thấy ba, con đã òa khóc rồi bảo: "Ba quên con rồi à...". Càng nghĩ, ba càng thấy mình thật có lỗi với con. Nhìn con trong giấc ngủ vẫn giật mình vì sợ hãi và đau đớn, ba ước ao mình có thể gánh chịu nỗi đau thay con. Giá như hôm ấy có mẹ hoặc ba ở bên cạnh thì con đã không ngã gãy tay. Ba biết con thật khó khăn khi phải làm mọi việc chỉ bằng một tay. Và ba cũng biết con đã cố gắng rất nhiều để vượt qua những cơn đau. Mong cho vết thương sớm lành lặn. Hãy tha lỗi cho ba, con nhé! Trương Nguyễn - Theo Phunuonline |