Bốn tuổi rồi mà con vẫn còn tật ngậm cơm. Chỉ độ nửa chén cơm mà mẹ cho con ăn mất gần cả giờ đồng hồ. Mẹ hy vọng ở trường có bạn bè đông vui, tình hình sẽ khá hơn. Nhưng thực tế không như mẹ nghĩ. Suốt gần một năm học lớp mầm, con chưa bao giờ đạt danh hiệu "bé ngoan". Và hình như con cũng chẳng "để tâm" đến điều này? Hôm nọ, lúc đón con ở trường, cô giáo trao cho mẹ quyển sổ liên lạc, mẹ chưa kịp mở ra xem thì con đã hí hửng khoe: "Mẹ ơi, con được bốn bông hồng là bé ngoan đó mẹ!". Mẹ ôm con hôn một cái thật sâu và tấm tắc khen: "Con gái của mẹ giỏi quá". Con thích thú cười toe toét. Mẹ chợt nghĩ, hóa ra con cũng thích là bé ngoan lắm chứ! Lập tức mẹ ra "chiêu": "Đã là bé ngoan thì từ rày về sau con phải ăn giỏi và tự xúc ăn nhé". Bữa cơm chiều hôm ấy con thực hiện đúng như đã hứa, chỉ trong thoáng chốc chén cơm hết sạch. Cũng có lúc con "trở chứng" cũ, nhưng chỉ cần mẹ nhắc: "Con là bé ngoan đó", thế là con cười ngượng ngùng và chấn chỉnh ngay. Mẹ rất vui khi thấy con gái của mẹ luôn tỏ ra có ý thức, phấn đấu để xứng đáng với danh hiệu đó. Theo Phunuonline
|