Nỗi lo vô cớ của người mẹ cứ khiến chị phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ mới an tâm. "Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương..." Chị đã chuẩn bị cho ngày đi học đầu tiên của Gấu như thế. Buổi sáng, chị dậy sớm hơn mọi ngày khi mà thằng Gấu còn gáy khò khò bên cạnh bố. Lục lại chiếc ba lô hình co gấu xinh xắn của con, chị kiểm tra lại những thứ đã cho vào đó từ hôm trước: một bình sữa, một bình nước, cái gối bông cũng thêu hình con gấu mũm mĩm mà đi đâu con chị cũng đòi mang theo cho nó, một cái khăn mặt, hai chiếc tã giấy và hai bộ đồ thun cùng bịch bánh quy cho con ăn giữa bữa. Chỉ bấy nhiêu thứ mà chị cứ bần thần cứ như sợ quên mất cái gì. Hôm trước, nhìn thấy mấy món ấy, chồng chị đã trêu: "Em làm như thằng Gấu đi lâu lắm mới về vậy!" Mặc, nỗi lo vô cớ của người mẹ cứ khiến chị phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ mới an tâm. Cả tháng nay, ngày nào chị cũng thử cho thằng Gấu đeo cái ba lô ấy sau lưng và giả bộ như cho nó đi học, chị kể cho nó nghe đủ thứ chuyện, nào là đi học vui ra sao, Gấu sẽ có nhiều bạn bè, nhiều món đồ chơi đẹp, nhiều trò chơi hay, rồi cô giáo sẽ thương yêu nó như bố mẹ vậy. Rồi chị tập cho nó nghe cái tên Duy trong khai sinh của nó cho quen, để cô giáo gọi nó còn biết. Chẳng biết Gấu có hiểu hết không nhưng cứ há hốc mồm ra nghe với vẻ chăm chú thật sự. Cho Gấu ăn xong, chị chở nó tới trường. Sau vài lời dặn dò các cô giáo về những thói quen của Gấu ở nhà, cô giáo nắm tay Gấu dẫn đi. Gấu hết dáo dác nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, lại đến nhìn lũ học trò khác đang đứng đầy trong sân cũng như nó. Nhìn cái mông được quấn bởi miếng tã giấy của con vừa đi vừa ủn ỉn như đít vịt bầu, thêm cái ba lô con gấu lắc lư trên lưng con một cách nghịch ngợm, chị không khỏi buồn cười. Từ lúc nắm tay cô giáo đi vô, thằng Gấu không hề khóc, cũng không thèm quay lại nhìn chị một cái. Thế mới tức chứ! Có gì đó nghèn nghẹn dâng lên sống Mũi chị. Mắt chị rơm rớm. Hình như chị xúc động, có vẻ như chị vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho lần "xa con" này dù cả tháng nay ngày nào hai mẹ con cũng bày trò "đi học" giả bộ. Chuông reo báo vào giờ học gần năm phút chị mới chậm chạp dắt xe ra. Nhìn sân trường vắng tanh, chị thầm nghĩ không biết thằng Gấu đang làm gì trong lớp, có chịu ngồi yên nghe cô giáo không vì con chị vốn hiếu động, ít khi chịu ở yên. Có khi nào nó khóc khi phát hiện chị không có bên cạnh và đòi về? Những suy nghĩ vẩn vơ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu chị. Dọn dẹp nhà cửa và làm sẵn những thứ cần thiết cho bữa trưa xong, chị vội vã lấy xe chạy sang trường thằng Gấu một lần nữa dù trường cách nhà đến 20 phút đi xe máy. Đang giờ chơi, đám học trò xếp hàng dài đi vòng tròn quanh sân, vừa đi vừa vỗ tay hát và làm những động tác lắc lư, giơ tay theo các cô giáo đang đứng giữa vòng tròn hướng dẫn. Sợ con phát hiện, chị nấp sau một chậu kiểng lớn. Thằng bé kia rồi, trên ngực áo phải đeo lủng lẳng cái khăn tay, bên ngực trái thì đeo bảng tên, mặt nó hớn hở lắm, tay vỗ liên tục còn miệng thì lép nhép gì đó. Thỉnh thoảng nó quay lại cười với đứa bạn đi phía sau. Hình như thằng Gấu "chịu" không khí náo nhiệt ở trường hơn là sự vắng lặng thường xuyên như ở nhà, lúc nào cũng chỉ có hai mẹ con, chẳng có ai làm bầu bạn với nó ngoài mấy con thú nhồi bông im như thóc. Vậy là an tâm rồi. Chị lẳng lặng rời khỏi sân trường, nhẹ nhàng như lúc đến như thể chị sợ lỡ gây ra tiếng ồn, thằng Gấu sẽ phát hiện ra chị, sẽ khóc ầm ĩ đòi theo mẹ và... Chị không nghĩ tiếp nữa. Trên đường về, chị đã thấy dễ chịu hơn, hoá ra ngày đầu tiên đưa con đến trường không khó khăn như nhiều người nói và như chị tưởng tượng. Nghĩ lại lúc đưa con đi học, con không khóc mà mẹ lại ngân ngấn nước mắt, chị lại thấy buồn cười cho sự lẩn thẩn của mình. (Theo mẹ và bé)
|