Con rất thích vẽ. Đi học mẫu giáo, được cô giáo dạy vẽ, tô màu... con càng say mê. Mỗi chiều ở lớp về, con liến thoắng kể lại những điều vừa học được cho ba mẹ nghe. Điều đặc biệt là con không thích ngồi phía trước với ba mà chỉ thích ngồi sau với mẹ thôi. Lý do con đưa ra thật dễ thương, đó là, ngồi sau "mượn cái lưng của ba để vẽ". Con dí ngón tay nhỏ xíu của mình lên lưng ba: "Mẹ ơi, đây là cái bảng của con nè". Sau lưng ba, con vẽ cho mẹ xem nào là hình tròn, hình vuông, lúc là đám mây, lúc thì ngôi nhà. Do "tấm bảng của con" không đủ chỗ để vẽ hết mọi thứ, nên con vẽ xong lại "xóa". Thỉnh thoảng, ba giả vờ bị nhột rồi lắc lư người, làm con càu nhàu: "Ba này, làm con vẽ hư rồi đó". Miệng nói, tay con vẽ ngoằn ngoèo trên lưng ba rồi cười khoái trá. Cứ thế mà đùa giỡn suốt trên đường về, làm mẹ phải luôn miệng nhắc chừng hai cha con cẩn thận, kẻo té. Nhưng nghe lời mẹ được chốc lát rồi thì... mọi việc vẫn y như cũ. Thấy con gái thích vẽ, ba mua một tấm bảng đen về tặng. Con thích lắm. Mỗi lúc ở nhà, con thường vẽ những bức tranh và viết những con chữ mới được học. Khi ba hỏi con có thích tấm bảng này không, thì con lém lỉnh "nịnh": "Dạ thích, vì cái này ba mua tặng con mà". Ba tranh thủ tiếp: "Vậy giờ có bảng rồi, con đừng dùng lưng ba để vẽ nữa nghen". "Đâu có, cái bảng này đi xe đâu có đem theo được. Với lại, "cái bảng kia của con" có nhiều màu, đẹp hơn" - vừa nói con vừa chạy đến, dí ngón tay lên lưng ba. Hai cha con cùng cười. Nghe con gái thủ thỉ mà ba ngày càng "ghiền" con hơn. Nhất là khi con thì thầm vào tai ba: "Ba ơi, cái bảng này hôm nay bị dơ rồi, để con nhờ mẹ giặt lại bảng cho thơm nha!". Thương quá con gái của ba! Q.Nhi - Theo Phunuonline |