Từ khi biết nói, con đã có những thắc mắc làm mọi người ngạc nhiên, không ngờ một đứa bé con lại có những suy nghĩ và cảm nhận như thế. Ba bảo, con quá nhạy cảm, như thế sẽ không tốt, vì sẽ khiến con trở nên yếu đuối. Nhưng biết sao, từ bé xíu xiu con đã như vậy rồi, luôn buồn trước những bất hạnh của người khác. Đôi khi, chỉ vì con chào bạn cùng lớp mẫu giáo trước khi ra về, bạn không nghe, con cũng buồn và khóc. Con hỏi chuyện ai, chưa thấy trả lời, con sẽ cho là người đó không thương, không muốn nói chuyện với con. Xem tivi, thấy nhân vật nào bị ăn hiếp, la mắng hay khóc trên phim, con cũng khóc theo. Một ngày nọ, con đi học về, lôi tất cả đồ chơi, quần áo mà con không dùng nữa, bỏ tất cả vào cái túi thật to. Hỏi ra, ba mẹ mới vỡ lẽ: "Nhiều bạn ở lớp con không có đồ chơi và quần áo đẹp để mặc, con mang vào cho bạn nha ba mẹ...". Nghe con gái cưng mới 5 tuổi mà đã suy nghĩ được như thế, mẹ vui mừng mà nước mắt rưng rưng. Cô giáo thực tập lớp con hết thời hạn, phải quay về trường tiếp tục học. Ngày chia tay, con khóc mè nheo, đòi theo cô, không muốn cô ra khỏi lớp. Đến khi cô hứa sẽ quay lại lớp thăm các bạn và mang theo nhiều quà bánh, con mới chịu để cô ra về. Tối hôm qua, khi ba chở hai mẹ con đi dạo phố, đến dốc cầu, thấy có một bà lão ngồi co ro trong manh áo mỏng, run bần bật, có lẽ do lạnh và đói, con nhìn dõi theo đăm đăm như đang suy nghĩ điều gì. Đến khi xe chạy khuất tầm mắt, con mới nhờ ba quay ngược lại, lấy một lốc sữa và cái bánh ngọt mẹ vừa mua cho con, mang lại biếu bà. Nhìn con gái tung tăng cười nói, chào tạm biệt bà lão, ba mẹ rất hạnh phúc. Ba mẹ mong khi lớn lên, bước ra đời, con đủ nghị lực, vững chãi để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống với một tấm lòng rộng mở, con nhé. Theo Phunu online |