Hôm nay mẹ phải vào bệnh viện chăm ba, nên tới đón con hơi muộn. Nhìn con đứng co ro giữa cổng trường chờ mẹ sao mà thương thế. Mẹ cứ ngỡ con sẽ òa khóc khi nhìn thấy mẹ như hồi con còn đi mẫu giáo. Nhưng không, khi nghe mẹ hỏi: "Đứng đây một mình sợ lắm phải không con?", con liền trả lời: "Dạ không sao đâu ạ, Cún lớn rồi mà mẹ". Lòng mẹ bỗng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Mẹ vui vì con của mẹ đã trở thành một "chàng trai" dũng cảm. Mẹ thấy vui vì con đã biết thông cảm và chia sẻ những buồn vui cùng mẹ. Con đã mang tới cho mẹ cảm giác thật bình yên... Ngày mai là sinh nhật của con. Mẹ hỏi: "Cún thích gì để mai mẹ mua nào"? Con suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: "Mẹ không phải mua gì đâu, mai mẹ đưa con vào bệnh viện thăm ba, mẹ nhé". Mẹ nghe con nói mà tự dưng trào nước mắt. Mẹ biết, con luôn mong tới ngày sinh nhật của mình. Ngày thường, con vẫn bảo, đến sinh nhật Cún, ba mẹ mua cho Cún cái này, cái kia ... là gì. Dạo này mẹ thấy con "người lớn" hẳn. Con không còn đòi mẹ tắm cho, con cũng tự mặc quần áo, tự xúc cơm ăn, tự học bài mà không cần mẹ nhắc nhở... Mẹ biết, con làm những việc đó không phải để chứng tỏ mình là người lớn, mà con đã làm việc đó là vì ba mẹ. Mẹ cũng biết, cái cảm giác lần đầu tiên con tự làm mọi việc thật khó khăn. Nhưng mẹ tin, con của mẹ sẽ lớn dần, lớn dần từ những cái nhỏ nhặt, khó khăn ban đầu đó... Bước sang tuổi mới, thắp sáng nhiều ước mơ mới nghe con. Mẹ hy vọng bây giờ, và cả sau này nữa, sẽ được nghe nhiều, nhiều lần hơn nữa cái câu mà thường ngày con vẫn nói: "Mẹ ơi, con lớn rồi ". Vì mẹ tin, khi con nói được câu nói đó, thì con cũng cảm nhận được những gì con đã và đang làm cho bản thân, cho gia đình và cho cuộc sống hôm nay. Nguyễn Hạnh - Theo phunuonline |