Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Sống chung với "siêu quậy"


Nhìn qua nhìn lại đã thấy Quậy khệ nệ bê tót đầu đĩa ra loay hoay cắm nối với tivi. Cắm không xong thì chắc tivi hỏng, chứ Quậy đã nhìn kỹ ba thao tác rồi, nhầm sao được.

Cắm thử vào vi tính của mẹ vậy. Vẫn không được. Chắc tại ổ cắm lỏng rồi. Bèn loay hoay bắc ghế trèo lên cắm điện thì tự nhiên cái roi trên nóc tủ bay xuống đét vào mông. Siêu quậy thì phải dùng "siêu roi" để trị chứ ba có muốn tét đít con trai cưng đâu.

Vì ngán "siêu roi", đôi khi Quậy cũng xin ý kiến người lớn trước. Nhưng xin mà không được chiều theo ý, lập tức Quậy nhề môi ra ăn vạ. Cũng may, với bản lĩnh Xman, Quậy không hay lè nhè dai dẳng, chỉ cần ba mẹ làm lơ một hồi là Quậy quên khuấy và quay đi tìm thứ khác để tiếp tục "sự nghiệp quậy".

Ảnh minh họa

Không cho nghịch điện thì Quậy ra sân chơi vậy. Ngoài ấy có con miu và cái máy giặt. Và nếu chế độ máy giặt ba cài đặt sẵn bỗng nhiên biến đâu mất khiến chị Hai ngơ ngác thì Quậy khuyên chị hỏi con mèo đi, không phải Quậy vặn sai đâu. Chưa hết, sáng nay mẹ lôi chăn từ máy giặt ra phơi, thấy rơi ra theo 6 - 7 chiếc dép nhựa đi trong nhà đã sạch bong như mới. Rửa dép nhựa bằng máy giặt thì sang quá còn gì. Hoá ra Quậy đã bỏ dép vào lồng giặt để giặt thử nhưng chẳng biết đường cậy cửa để lấy ra. Kết cục là làm khổ cả nhà tối qua đi tìm dép khắp nơi.

Vậy mà ba Quậy còn cười hê hê bảo hú hồn nhé, con bác nào ở cơ quan ba còn bỏ con mèo vào máy giặt quay tít cơ. Tự nhiên mẹ rùng mình nghĩ đến cảnh cu Bo lẫm chẫm nhà hàng xóm sang chơi được anh Quậy cho chui vào máy để... giặt.

Qua ba tuổi, không gian chơi ưa thích đã chuyển từ góc nước nôi trong khu bếp, nhà tắm sang bất kỳ chỗ nào có đồ dùng điện, nhất là mấy thứ công nghệ cao như máy tính xách tay, máy ảnh... Quậy không còn nghịch dại kiểu thử uống viên thuốc giống kẹo hay vặn nước ra chậu để tập bơi nữa. Nghe chừng các trò chơi của Quậy đã có màu sắc người lớn hơn, hay nói đúng hơn Quậy đang trở thành cái máy photocopy học đóng vai người lớn.

Quậy muốn độc lập nên tự bật đĩa hoạt hình đấy chứ có phá đầu đĩa đâu. Và có lẽ cũng định tự giặt quần áo đỡ mẹ nên Quậy mới noi gương ba điều chỉnh máy giặt. Vì yêu quí chị Hai, quậy mới lôi máy ảnh của mẹ ra chụp cho chị. Lúc trúng cái chân, lúc trúng chỏm đầu, có hình tình cờ chộp được chị cười tươi thì chỉ có... nửa mặt.

Mẹ nghiêm mặt để cảnh cáo Quậy không được tự tiện, nhưng khi xem ảnh cũng phải công nhận con có hoa tay ghê, chị Hai nằng nặng đòi mẹ in ảnh ấy ra để kỉ niệm chiến công của em. Ba thì khoái chí bày cho con trai cách đeo dây máy vào cổ tay cho khỏi rơi. Mẹ nguýt ba vẽ "đường cho hươu chạy". Ba rỉ tai vẽ cho nó chạy đúng còn hơn, em ơi. Ừ, Quậy mà đã khoái cái gì thì có lẽ cứ bày ra cho Quậy còn hơn là để Quậy rình rình tự lấy xài mà hỏng hết.

Từ sau lần ấy, cả nhà làm gì mà nghe chừng Quậy đang học theo thì đều chú ý làm chầm chậm cho Quậy quan sát, thậm chí cho thử làm cùng nếu việc ấy kông có gì nguy hiểm. Mẹ giã cua cũng cho Quậy giã thử mấy chày. Nhìn bàn tay Quậy lóng ngóng bắn tung toé nước cua nhưng vẻ mặt thật hể hả, mẹ chỉ muốn ôm Quậy mà hôn thật lâu.

Những khi Quậy lăm le túm con cua đang lồm ngồm thì mẹ phải ngăn ngay, nó cắn chảy máu đấy. Quậy trầm trồ ra dáng hiểu biết, không được đâu mẹ nhỉ, đau lắm. Nhớ nhé Siêu Quậy, đừng tìm cách thử như bữa nọ cắm phích điện rồi bị giật tung đấy. Hóa ra nói ngọt Quậy cũng nhớ lâu hơn thật. Hôm sau chợ với mẹ, ngang hàng cua, cu cậu nhắc: "Cua cắp đau đấy".

Thấy ba chữa xe máy, cậu cũng vác búa định gõ vào... cốp. Ba lại ra vẻ đàn ông với nhau nhờ Quậy cầm cái búa thật yên để búa khỏi đánh vỡ cái cốp. Ba còn chấp nhận cho Quậy mượn đồ nghề để "sửa" tan tành cái ô tô đồ chơi. Thấy bánh với mui xe rời ra hết, Quậy khóc oà lên bắt đền. Ba lại dạy Quậy cách lắp vào. Tuổi nào việc ấy, ba chấp nhận cho hỏng hóc nhỏ để đỡ thiệt hại to mà lại giúp Quậy khôn lên cùng với các trò nghịch.

Giờ trò Quậy thích nhất là bắt chước mẹ xài máy tính xách tay vì trong đó có bạn Xuân Mai, thần tượng của Quậy. Mẹ chỉ cần nhấn một cái nút là Xuân Mai hiện ra. Thế là một hôm, nghe Quậy gọi mẹ ơi cậy xong rồi, mẹ chạy vào thì... ôi thôi nửa bàn phím đã tung toé. Hoá ra Quậy nhấn nút hoài không ra được bạn Xuân Mai, nghĩ chắc phím hỏng rồi, lò mò thử cậy lên xem sao, cậy hết nửa bàn phím vẫn chả thấy Xuân Mai đâu. Mẹ tét đít vì Quậy nghịch quá. Nhưng thấy Quậy khóc lại thương, làm một hình dễ nhớ ra ngoài cửa sổ máy tính để Quậy có thèm thì nháy chuột vào đấy là gặp Xuân Mai ngay.

Con đã lớn, con đang học khôn, lẽ nào người lớn chỉ vì sợ hỏng hóc, đổ vỡ mà cấm con. Con khám phá thế giới để tiến về tương lai cơ mà. Mà có cấm hẳn con vẫn tìm được sơ hở để... lách. Thế thì con như cái cây tự lớn lên không được vun bón, đỡ cành thì làm sao vươn thẳng lên trời xanh được.

Giúp con chơi mà học, nghe thì đơn giản, nhưng làm được chả dễ gì. Lúc nào cần nghiêm khắc ngăn con nghịch dại, ngăn con khỏi nguy hiểm, lúc nào cần nhẫn nại khuyến khích con làm thử những việc vừa sức để bồi dưỡng dần kỹ năng sống trong một thế giới ngày càng nhiều mới mẻ ngay cả với ba mẹ nó? Thế thì ba mẹ lại phải mày mò học để theo kịp mà hướng cho con chứ chả dám ngừng đâu.

Theo Tin Tức