Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

“Tôi đã sinh con trong xe cứu thương”


Bà mẹ: Marie Booth - bà mẹ đơn thân, 35 tuổi, sống tại Macclesfield, Cheshire, với các con: Jack, 8 tuổi và Amber, 7 tuần tuổi.

Jack ra đời khá là nhanh chỉ mất có hai tiếng đồng hồ từ khi tôi đến bệnh viện. Vì vậy lần này tôi khẳng định là cũng sanh nhanh chóng. Ở tuần 37, tôi nghĩ mình vẫn có thời gian để đi đến bệnh viện. Nhưng tại cuộc hẹn trước khi sinh, người ta bảo với tôi rằng bởi vì tôi có biến chứng ở ca sinh lần đầu tiên, nếu tôi không đau đẻ trong vòng một tuần, họ sẽ dùng thuốc giục đẻ cho tôi.

Buổi tối đó, tôi đang chăm sóc Jack và cháu trai của tôi. Vào lúc đó tôi bắt đầu đau bụng. Tôi quyết định lên giường và cố gắng ngủ một chút. Tuy nhiên gần 9 giờ tối, cơn đau đã trở nên tệ đến nỗi tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi nghiến răng chịu đau và gọi điện thoại cho Karen - chị gái của tôi. Chị ấy đã đến ngay lập tức.

Chị ấy biết rằng tôi đang đau đẻ. Và chúng tôi gọi bệnh viện địa phương và bảo với họ rằng các cơn co thắt xảy đến mỗi lần ba đến bốn phút. Nhưng họ đã nói khoa sản phụ của họ đã đầy người và chúng tôi sẽ phải đến bệnh viện khác - lái xe mất 45 phút.

Tôi đã nghĩ không cần xe và không đến bệnh viện, nhưng Karen ngăn tôi. Chị ấy đã nói "Tôi nghĩ chúng ta nên gọi xe cứu thương". Chị ấy chắc đã nhận thấy rằng chúng tôi sẽ không làm được điều đó và chị ấy nghĩ đó sẽ là ý tưởng hay để có nhân viên cứu thương bên cạnh để phòng hờ.

Tôi không có tâm trạng để tranh cãi với chị ấy nên chúng tôi đợi cho đến khi xe cứu thương đến lúc 9 giờ 45 phút tối. Karen và tôi leo vào phía sau xe, để người chị khác và anh trai của tôi chăm sóc các con.

Trong xe cứu thương, tôi đã bớt hốt hoảng - tôi cảm thấy hoàn toàn an toàn và tin chắc chúng tôi đến bệnh viện kịp lúc. Tuy nhiên, lúc đó các cơn co thắt xảy đến với tốc độ mỗi lần một đến hai phút. Tôi cũng cảm thấy thực sự khó chịu khi bị buộc vào ghế thẳng.

Nhân viên cứu thương cung cấp cho tôi không khí và khí nhưng tôi không muốn bất cứ thứ gì - Tôi cảm thấy rằng tôi có thể một mình đương đầu với cơn đau tốt hơn.

Đi được mười lăm phút, tôi có cảm giác muốn đi vệ sinh dữ dội. Tôi biết chính xác điều gì đang xảy ra. "Tôi thật sự không nghĩ tôi sẽ thực hiện điều đó khi đến bệnh viện", tôi bảo với nhân viên cứu thương. "Em bé đang ra ngay bây giờ!"

Chính tôi mở dây và một trong những nhân viên cứu thương đặt tôi nằm trên cái cáng ở phía sau của xe cứu thương. "tôi có thể thấy đầu!" cô ấy bảo tôi.

Tôi không hoảng sợ, tôi biết tôi được an toàn. Rốt cuộc, nếu tôi không thể ở trong bệnh viện, tôi nghĩ xe cứu thương là nơi tốt nhất. Chỉ sau một vài sự giúp sức, bé Amber được sinh ra. Nhân viên cứu thương đã đỡ đẻ cho tôi và quấn tôi trong cái khăn lớn. Đó là cảm giác kinh ngạc nhất. Con gái bé nhỏ của tôi là sự lẫn lộn niềm vui với sự hoài nghi về những gì vừa mới xảy ra.

Amber được sinh sớm ba tuần và nhỏ xíu, như tia lửa xanh le lói, chúng tôi chạy nhanh đến bệnh viện. Tôi ôm chặt lấy bé. Các bác sĩ muốn kiểm tra sức khoẻ của bé càng sớm càng tốt. Tất cả chuyện đó cảm thấy như là một giấc mơ - tôi không thể tin nổi tôi thật sự đã sinh ra bé trong xe cứu thương. Amber phải trải qua một đêm trong Phòng Chăm Sóc Trẻ Đặc Biệt để được theo dõi bởi vì bé rất nhỏ xíu. Tôi biết rằng đây là thủ tục bình thường cho em bé có cân nặng nhỏ hơn trọng lượng nhất định.

Tuy nhiên, ngày hôm sau chúng tôi đã khoẻ và các bạn của tôi dẫn Jack đến bệnh viện để gặp em gái mới sinh của nó. Tôi đã bảo với nó rằng con có thể chọn tên cho em bé và nó đã nghĩ ra là Amber - bởi vì bé được sinh ra ở ghế sau của xe cứu thương!.

Thanh Tuyền mamnon.com
Theo Pregnancy & birth, Sep. 2008