Đã bao lần, con đòi mẹ nấu cho món này món nọ nhưng chưa bao giờ con tự tay nấu một món gì đó cho mẹ, dù là món đơn giản nhất. Đã bao lần, con để mẹ đợi cửa khi con đi làm, đi chơi về muộn nhưng chưa bao giờ con có thể tự tay quán xuyến việc nhà, dù chỉ một ngày để mẹ an tâm, thảnh thơi đi chơi đâu đó. Đã bao lần, con ngúng nguẩy, hờn dỗi khi mẹ không chìu theo ý con, nhưng chưa bao giờ mẹ giận con một buổi dù con gái mẹ có lỗi. Đã bao lần, mẹ thức đêm thức hôm để lo cho con khi con ốm, mẹ nhắc con đem áo ấm khi trời rét, nhắc con đem thêm áo khi trời sắp mưa nhưng con chưa từng quan tâm đến sức khỏe của mẹ, chẳng biết mẹ đi đứng, nắng mưa thế nào. Đã bao lần, mẹ an ủi, vỗ về khi con gặp chuyện không vui hay tâm trạng bất ổn, nhưng con chưa bao giờ hỏi mẹ một câu, để biết mẹ đang vui hay buồn. Có lẽ đến cuối cuộc đời mình con sẽ mãi vô tư đón nhận sự lo lắng thương yêu của mẹ như một điều hiển nhiên của quy luật "nước mắt chảy xuôi" nếu không có một ngày mẹ đổ bệnh. Mọi thứ quanh con như bị xáo trộn khi không có mẹ bên cạnh. Chợt nhận ra bấy lâu nay con vô tâm với mẹ biết bao. May là mẹ tai qua nạn khỏi. Cảm ơn trời đã cho con cơ hội được còn có mẹ. Đã bao lần, mẹ đã... nay thì con, dù chỉ một lần này thôi, xin được tạ lỗi cùng mẹ, hãy tha thứ cho con, mẹ nhé, con yêu mẹ nhất trên đời! Theo Tuổi Trẻ
|