Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Lắng nghe lời con trẻ


Đứa con, từ lâu đã không còn trên cõi đời này, nhưng ký ức về con thì bộn bề, sống mãi. Mắt anh thường đỏ hoe mỗi khi nhắc về đứa con đã đi xa. Những mẩu chuyện rời, nếu viết lại, ghép lại có thể thành một tập sách mỏng. Xin được trích ra đây một mẩu:

"Chiều đó, mình đang ngồi ở nhà đọc sách thì nghe tiếng la lối dữ dội bên nhà hàng xóm. Rồi có một người chạy đến trước cửa bù lu bù loa kêu rằng thằng con mình nghịch quá, ác quá. Ai đời con người ta đang cầm chén cơm ăn mà nó vung tay đánh văng chén cơm xuống đất...
Mình chạy ra sân. Thằng con mình mặt tái mét. Còn đứa bé gái kia thì đang khóc nấc lên. Chén cơm văng dưới đất tung tóe. Mình nói vội lời xin lỗi rồi lôi thằng bé vào nhà. Tay mình nắm chặt cây roi...

"Con nói đi. Tại sao con lại đánh đổ chén cơm của em bé? Ai dạy con vậy hả?". Thằng bé run rẩy, tái xanh, cổ họng tắc nghẹn. Mình chỉ muốn quất cho cu cậu vài roi, nhưng kìm lại được. "Con nói đi, tại sao?".

Mãi lâu sao thằng bé mới lấy được bình tĩnh, nó đưa tay gạt nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Tại em bé để chén cơm dưới đất, con chó đã liếm vào. Con nói bỏ đi mà nó không nghe cứ cầm lên ăn. Nên con...". Cơn giận dữ trong lòng mình tan biến, nhưng nỗi ân hận thì dâng lên...".

Anh càng ân hận khi đứa con mất đi. Dù chưa đánh con roi nào. Nhưng không rút lại được cái ánh mắt giận dữ; không rút lại được cái nắm tay siết đau, lôi mạnh; không rút lại được sự đánh mất niềm tin, dù trong chốc lát về đứa con ngoan...

Và lạ lùng thay, suốt bao năm qua anh vẫn không "minh oan" cho hành động được xem là "ác" của con mình. Anh giữ nó vào lòng như một bài học nhắc nhớ: "Hãy luôn lắng nghe lời con trẻ dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào".

Theo Tuổi trẻ Online